Nói xong, cô vừa xoay người lập tức nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.
Hoắc Thâm một tay đút vào túi quần, vẻ mặt bình thản đứng ở đó.
Hai người nhìn nhau một cái, người sau lưng đã kinh ngạc hô lên: “Hoắc tổng tới thật rồi.”
“Mẹ ơi, là thật này.”
Hoắc Thâm chẳng buồn ngó ngàng đám người đó, anh đi tới trước mặt Lê Nhất Ninh, giọng nói lạnh lùng nhưng không phải kiểu lạnh lùng vốn có.
“Có thể đi được chưa?”
Mắt Lê Nhất Ninh sáng ngời, vội vàng gật đầu: “Được rồi.”
Hoắc Thâm liếc cô một cái: “Đi thôi.”
“Được.”
Nhìn theo bóng lưng hai người sóng vai đi ra ngoài, trong phòng phát ra tiếng thở dài kinh ngạc.
“Hoắc Thâm đúng là có phong đội !”
“Thật ra hai người họ rất xứng đôi mà.”
Sau khi ra khỏi đại sảnh, Lê Nhất Ninh luôn cố nhịn, sau khi lên xe rồi thì không nhịn được nữa mà cười to.
Cô nhớ lại vẻ mặt của đám người đó, khóe môi kéo cao lên muốn đè cũng đè không xuống.
Tuy không biết tại sao Hoắc Thâm phối hợp với mình như vậy, nhưng chung quy lại rất sảng khoái, sảng khoái nói không nên lời.
Nghĩ xong, Lê Nhất Ninh nghiêng mắt nhìn Hoắc Thâm: “Anh tới từ lúc nào?”
Tâm tình tốt giọng điệu cô cũng nhẹ nhàng thoải mái không ít, ngay cả khoảng cách an toàn với Hoắc Thâm cũng
đang dần dần biến mất.
Hoắc Thâm liếc cô một cái, nhìn thấy ánh sao chứa đầy trong mắt cô: “Lúc gọi điện thoại cho em.”
“Ồ ồ, vậy lúc anh đi vào sao không gọi tôi?”
Hoắc Thâm nhàn nhạt nói: “Thấy bọn em trò chuyện khá vui vẻ."
Lê Nhất Ninh: “...... Cô đột nhiên nhớ tới hai câu mình vừa nói. Nháy mắt, Lê Nhất Ninh tự mình cảm thấy lúng lúng.
Cô mím môi, cẩn thận nhìn người đàn ông bên cạnh: “Vậy lời tôi vừa nói......”
Hoắc Thâm 'ừ một tiếng, giọng điệu bình tĩnh: “Ông xã em quá đẹp trai, không thể cho người phụ nữ khác nhìn, tôi nghe thấy rồi.”
Lê Nhất Ninh: “.....”
QWQ.
Trong con ngươi của Hoắc Thâm lướt qua ý cười nhạt, nhìn người đang dựa trên cửa sổ xe dáng vẻ không còn lưu luyến gì về sự đời nữa, anh ép khóe môi đang cong lên của mình xuống.
“Muốn mua cái gì?”
“Hả?”
Lê Nhất Ninh ngẩn người chốc lát mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Không cần không cần, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn”
Ánh mắt Hoắc Thâm quét qua cô.