Lê Nhất Ninh: “Tôi biết bọn họ không cho tiết lộ là muốn xem cảnh túng quân của chúng tôi, nhưng vấn đề là chúng tôi lạc đường rồi, các người định để chúng tôi kẹt ở đây cả ngày sao?”
Anh quay phim không nói chuyện.
Hề Tử Đồng cũng rất tức giận, cô ta nhịn không được mà lên tiếng oán trách: “Bản đồ mạng không có tác dụng sao?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Mạng ở đây rất kém, hơn nữa sắp hết pin rồi.”
“Không mang theo sạc dự phòng sao?”
“Ở chỗ Đồng Nhiễm”
Cô ta nhíu chặt mày, có phần tuyệt vọng.
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh từ bỏ.
Điện thoại tự động tắt nguồn rồi.
Hề Tử Đồng dừng lại chốc lát, nhìn cô: “Không phải cô nói nhà cô ở đây có một nông trường sao, không phải cô rất quen đường ở đây sao?”
Cô ta ngập ngừng nói: “Không thể liên lạc với họ, sau đó đón chúng ta ra ngoài sao?”
Lê Nhất Ninh buồn cười nhìn cô ta: “Cô Hề, cô nghĩ cái gì vậy. Điện thoại lúc này hết pin rồi, sao tôi liên lạc được với người ta?”
Hề Tử Đồng thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sớm biết vậy ban đầu lúc còn pin thì nên gọi điện được rồi, nên làm chuẩn bị kế hoạch dự phòng chứ.”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Cô đã làm rồi đó thôi, bọn họ một người muốn chạy một người muốn đi, ai có thể quản được họ chứ?
Nghĩ ngợi một chút, Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn ống kính: “Cái này của anh lúc này còn trực tiếp không?”
Anh quay phim ngẩn người: “Có lễ còn.”
Lê Nhất Ninh “ồ” một tiếng, cô vẫy tay: “Tôi cầu viện trợ một chút ha, chú Hứa, con bị kẹt rồi, nếu chú đang xem trực tiếp thì nhớ tìm người tới giải cứu con! Hu hu hu hu cô bé đáng yêu của chú vừa đói vừa khát vừa mệt, chú nghe thấy không! !”
Cô nghĩ ngợi, lại hô một cái tên: “Trương Nhãit Tôi biết cô nhất định đang xem trực tiếp, nhớ gọi điện thoại cho chú Hứa của tôi nhé!! Mau lên !! Nếu không gọi điện thoại thì cô không nhìn thấy tôi nữa đâu!”
Trương Nhã đang xem trực tiếp ở nhà oán giận liếc trắng mắt một cái.
Cạn lời!
Cô kiêu ngạo hừ một tiếng, nhìn bộ dạng nhếch nhác đó của Lê Nhất Ninh, đầu tiên là điên cuồng lưu ảnh lại, lúc này mới không tình không nguyện móc điện thoại ra gọi điện thoại cho nhà Lê Nhất Ninh.
“Cái gì? Chú Hứa không ở nhà?”
“Đúng vậy Trương tiểu thư, buổi trưa chú Hứa đã ra ngoài rồi: “A? Đi đâu rồi?"
Người làm ngập ngừng: “Không rõ lắm”
Cúp điện thoại xong, Trương Nhã lại nhìn cô bé đáng thương trong ống kính lần nữa, đột nhiên ý thức được tính quan trọng của sự việc.
Nghĩ ngợi một hồi, cô xách túi để lái xe đưa mình tới tập đoàn Hoắc Thị.
Sau khi Lê Nhất Ninh hô với ống kính xong, khách trọ và Hề Tử Đồng cũng nhịn không được mà bắt đầu cười nhạo cô.
“Người nhà cô có xem trực tiếp?” “Ừm”
Hề Tử Đồng ngừng lại, nhạt giọng nói: “Cho dù có xem thì cũng nước xa không cứu được lửa gần.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh mỉm cười nói: “Cứu được thôi, có máy bay là được.”
Hề Tử Đồng nghẹn, chỉ cảm thấy Lê Nhất Ninh khóa trương quá mức: “Máy bay trực thăng muốn điều động là có thể điều động sao?”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Fan xem trực tiếp cũng rơi vào im lặng.
[Tôi cũng muốn hỏi..... Hành động vừa rồi của Lê Nhất Ninh có tác dụng không.]
[Lê Nhất Ninh quá giả rồi đó, còn có máy bay nữa chứ, tôi đợi xem xem nhà cô ta có máy bay tới cứu cô ta không.]
[Chậc chậc chậc, vẫn là cô Hề thực tế, Lê Nhất Ninh đang sống trong mơ sao, ở nơi này mà còn hy vọng nhìn thấy máy bay trực thăng tới.]
[Đợi đã — — mọi người có nghe thấy tiếng gì không]
Tất cả mọi người đều ngẩn người, ngay cả bọn Lê Nhất Ninh cũng nghe thấy tiếng động trên không trung.