Anh dừng lại chốc lát, ngay trước khi Lê Nhất Ninh phản bác lại anh lạnh nhạt nói: “Trong phòng không có nước.”
Lê Nhất Ninh cùng quần chúng kênh trực tiếp thở phào một hơi, cô dùng giọng điệu giống nhân viên phục vụ nhất để đáp: “Được ạ, phiền ngài đợi chốc lát."
[Má ơi, hù chết tôi rồi, tôi còn cho rằng Hoắc Thâm muốn làm gì đó chứ.]
[Ha ha ha ha ha ha Hoắc Thâm làm khách hàng đúng là thành thực thật, vừa rồi Lâm Du nói một câu cứ xem bọn họ là nhân viên phục vụ, anh làm thật này.]
[Chỉ có như vậy mới có thể phân biệt khách hàng với nhân viên phục vụ, bằng không bọn họ lười làm việc thì làm sao.]
[Không phải...... Tôi biết lời này của Hoắc Thâm không có ý xấu gì rồi, nhưng sao tôi lại nghe ra chút xíu ý trêu chọc trong đó vậy? Là ảo giác của tôi sao?]
[Lầu trên ơi, chính là ảo giác của cậu đó.]
Lê Nhất Ninh vừa muốn dùng bình thủy tinh trong suốt đựng nước, Lâm Du thấy vậy hỏi một câu: “Đưa nước cho Hoắc Thâm?”
“Ừm. Anh ấy nói trong phòng không có.”
Vừa vặn Đồng Nhiễm từ bên ngoài đi ngang qua, lúc nghe thấy lời này thì mắt vụt sáng: “Ninh Ninh, tôi đưa đi cho, cô vừa mua thức ăn về nghỉ ngơi một chút đi”
Lê Nhất Ninh: “...... Ờ”
Dù sao cô cũng không muốn nhìn thấy tên cẩu nam nhân đó.
Nhìn theo bóng lưng nhảy nhót của Đồng Nhiễm biến mất, Lâm Du nhìn cô lắc đầu hết nói nổi: “Em đấy”
Lê Nhất Ninh mỉm cười mắt cong cong: “Không sao, vừa vặn em có thể lén lười một chút.”
Hơn nữa — — với sự hiểu biết của cô về Hoắc Thâm, nếu nhìn thấy Đồng Nhiễm đưa nước tới, giọng điệu của anh có lẽ không tốt lắm đâu.
Tuy hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng Hoắc Thâm cũng không có yêu người phụ nữ nào khác. Đặc biệt ghét người ồn ào, hơn nữa vừa rồi nhìn vẻ mặt của Đồng Nhiễm đã có chút không kiên nhãn rồi.
Thân làm một người xấu, cô không có lòng tốt như vậy đi nhắc nhở Đồng Nhiễm càng đừng nói cho dù cô có nhắc nhở đi nữa, Đồng Nhiễm còn sẽ cho rằng cô đang ngăn cản cô ta đi tiến tới giao lưu với Hoắc Thâm.
Cô không mong Đồng Nhiễm tốt đâu.
Nghĩ như vậy, Lê Nhất không làm “người tốt' này nữa, mà làm người xấu cũng khá là vui vẻ.
Ở bên kia, sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Hoắc Thâm đứng dậy đi mở cửa.
Khóe mắt anh nhướng lên, vừa muốn nói chuyện thì sau khi nhìn thấy người phụ nữ ở ngoài cửa, vẻ mặt Hoắc Thâm hơi u ám hai phần.
Hoắc Thâm sững lại rồi vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Đồng Nhiễm ngây người, lúc này mới phát hiện ra tâm tình anh hình như không được tốt lắm.
Cô ta hoảng hốt chốc lát: “Hoắc gia tâm tình anh không tốt phải không, hay là ra ngoài đi dạo nhé?” Cô ta chỉ xong, hưng phấn nói: “Không khí ở đây vô cùng trong lành, có đến mấy địa điểm du lịch cũng......
“Không cần, cảm ơn.”
Không đợi cô ta nói xong, Hoắc Thâm đã thẳng tay đóng cửa lại rồi.
Đồng Nhiễm, lần nữa được cho ăn chè bế môn (1).