Chức năng cách âm của điện thoại không được tốt lắm cộng thêm giọng nói cố ý cất cao của người phụ nữ đó, hai câu nói vừa rồi vừa vặn đủ để người đàn ông ở cửa nghe thấy.
Trong gian phòng hơn hai trăm mét vuông rơi vào sự im lặng chết chóc, Lê Nhất Ninh ngay cả hít thở cũng không dám ra sức, mặt cứng đờ không dám nhúc nhích.
Người ở đầu bên kia điện thoại không nhận được lời đáp của cô, vội vàng alo hai tiếng: “Ninh Ninh! Cậu có nghe mình nói chuyện không?”
“Người đâu? Đi đâu rồi?”
“Chắc không phải bây giờ cậu đang nằm trên giường đấy chứ? Cần mình tới cứu vớt cậu……”
Lê Nhất Ninh coi như là đã phản ứng lại, tay chân luống cuống cúp điện thoại đi.
Nháy mắt trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Cô nắm chặt điện thoại không dám ngẩng đầu lên.
Hoắc Thâm quét mắt nhìn người phụ nữ trên giường một cái, màu sắc u ám trong con ngươi đã tan đi gần hết.
Anh khẽ cười một tiếng, ngược lại hiếm khi nhìn thấy đại tiểu thư kiêu ngạo lại có một mặt biết ngại ngùng như vậy. Vẻ mặt anh hơi hòa hoãn, Hoắc Thâm vượt qua cô đi thẳng vào bên trong.
Lê Nhất Ninh len lén ngẩng đầu lên, mở một con mắt quan sát cái lưng của người đàn ông đang xoay lại với mình.
Hình như…… không tức giận?
Nhưng không lý nào lại như vậy chứ, bà xã của mình đã nói muốn dành lần đầu tiên cho người khác rồi, là một người đàn ông ít ra nên nổi giận mới đúng chứ?
Trừ phi tên đàn ông này không được.
Lê Nhất Ninh cố gắng nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, nghĩ hết nửa ngày cũng nhớ không ra trong tiểu thuyết có đoạn nào miêu tả chuyện giường chiếu của người đàn ông này.
Hình như anh luôn trải qua cuộc sống tu khổ hạnh, tứ đại giai không.
Nhân vật của anh ở trong tiểu thuyết luôn là lưu lượng đỉnh cao được mọi người theo đuổi nhưng không có người nào chiếm được, ngay cả nam nữ chính khi gặp anh cũng phải cung kính lễ phép gọi một tiếng “Hoắc gia”.
Lúc đó Lê Nhất Ninh đã nghĩ, tại sao người đàn ông hơn người này không được làm nam chính?
Bây giờ thì cô hiểu rồi, có thể là trên giường không được nên tác giả không thể không kéo một tiểu sinh lưu lượng vào làm nam chính, dẫu người đàn ông không được dù có xuất sắc cỡ nào cũng không thể làm nhân vật nam chính đúng không!!
Có điều cô còn có điểm không hiểu, bây giờ khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển như vậy, nam chính có tiền thế sao không đi trị??
Lê Nhất Ninh với suy nghĩ phong phú đó bắt đầu tràn đầy vẻ đồng tình đối với Hoắc Thâm.
Bỗng, cô lại nghĩ tới chuyện “thay người yêu như thay áo” của nguyên chủ khiến cô càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình. Nhất định là người đàn ông này không thể sinh hoạt x mà nguyên chủ muốn bằng không ai bằng lòng từ bỏ người đàn ông hơn người này chứ!
Hoắc Thâm vừa quay đầu lại thì đυ.ng phải ánh mắt không còn gì để nói đó của cô vợ kiêu ngạo của anh…… Trong ánh mắt đó chứa đầy sự đồng tình và thương hại dành cho anh.
Cảm giác giống như anh là một con vật đáng thương lưu lạc ở bên đường đang chờ được sưởi ấm vậy. Vừa nghĩ như vậy, mí mắt của anh không khỏi giật mạnh một cái.
“Chuyện đó……” Lê Nhất Ninh nhìn anh, lúc này cả người toát ra ‘tình thương của người mẹ’, “Anh muốn tìm cái gì, cần tôi giúp không?”
Mặc dù tôi chưa chắc đã có thể tìm được.
Hoắc Thâm im lặng nhìn cô mấy giây, giọng nói lạnh nhạt: “Không cần.”
Ngược lại Lê Nhất Ninh không quá để ý sự lạnh lùng của người đàn ông này, gật đầu: “Vậy được, anh từ từ tìm.”
Hoắc Thâm: “…….”
Lê Nhất Ninh chẳng qua chỉ khách sáo hỏi một câu thôi, không định giúp đỡ thật sự.
Cô nhìn người đang đi loanh quanh trong phòng, bắt chéo hai chân nhàn nhã xem show giải trí trên tivi màn hình lớn, show này cô khá là thích nên xem vô cùng vui vẻ.
Lúc Hoắc Thâm từ trong phòng quần áo lấp lánh ánh sáng tìm được đồ của mình rồi đi ra thì nhìn thấy một màn này.
Cô vợ nhỏ của anh nào còn cười không lộ ra tính tiểu thư, sau bữa tối thì không thêm gì nữa, mà lúc này đang cười nghiêng ngả ở trên giường, trong tay…… trong tay còn cầm một cây kẹo que?
Nương theo ánh mắt của Hoắc Thâm, Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn cây kẹo trong tay một cái, cô dè dặt suy đoán tâm tư của người đàn ông này hỏi thử: “Anh muốn ăn không?”
Hoắc Thâm: “……”
Lê Nhất Ninh liếʍ một cái, ‘a’ một tiếng: “Nhưng mà hết rồi, cái này là tôi tìm được ở chỗ chị gái giúp việc đấy, chỉ còn lại một cây cuối cùng thôi.”
Sau khi ăn cơm xong, Lê Nhất Ninh nhân lúc trò chuyện mấy câu với người giúp việc, lúc đi còn thuận tay lấy đi một cây kẹo.
Cô thật không hiểu, nhà này nhiều tiền như vậy tại sao không có đồ ăn vặt!
Phải biết lúc xem tivi, ăn đồ ăn vặt là tuyệt nhất!
Vẻ mặt Hoắc Thâm phức tạp, nhìn cô vợ nửa năm không gặp thay đổi tính nết một trăm tám mươi độ, con ngươi càng thêm u ám.
Anh không ngốc thậm chí còn thông minh hơn một số người, Hoắc Thâm đang nghĩ — — Cô vợ nhỏ này của anh là đang cố ý làm như vậy để khơi gợi hứng thú của mình hay là muốn dùng chiến lược quân sự định dùng cách này để khiến mình chán ghét?
Bởi vì lần trước cô đã đưa ra đề nghị muốn ly hôn.
Bỗng nhiên anh nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, Hoắc Thâm đen mặt trực tiếp ném suy đoán đầu tiên ra khỏi đầu.
*
Lê Nhất Ninh không biết người đàn ông này đang nghĩ gì, sắc mặt thay đổi soàn soạt.
Cô im lặng như gà xử lý cây kẹo que xong thì người đàn ông đó đã đi vào phòng tắm rồi.
Sau khi nghe thấy tiếng nước chảy, Lê Nhất Ninh cứng người chốc lát.
Mẹ nó toi rồi toi rồi! Sao cô lại quên không đưa ra yêu cầu phân phòng ngủ chứ??!
Lê Nhất Ninh quấn mình ở trong chăn suy tư, đợi lát nữa nếu Hoắc Thâm muốn ngủ chung giường với mình thì phải làm sao đây?
Tuy giường rộng khoảng ba mét dù có ngủ chung cũng chẳng làm sao cả, nhưng Lê Nhất Ninh vẫn cảm thấy không quen!
Ngày đầu tiên tới đây đã ném cho cô loại chuyện kí©h thí©ɧ như vậy sao!
Trước kia lúc đọc tiểu thuyết, tuy miệng cô luôn niệm chú đá người đàn ông tốt hơn người của tôi, vừa cao vừa đẹp trai vừa có tiền còn vừa làm giỏi, nhưng khi đυ.ng phải……. cô hoảng rồi.
Càng đừng nói — — người đàn ông này làm không được.
Hơn nữa còn có một điều quan trọng nhất là — — Lê Nhất Ninh không có tình cảm với người đàn ông này.
Không có cảm tình có thể làm được việc gì chứ? Người khác có khi còn được nhưng Lê Nhất Ninh thân làm một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, đối với chuyện tình yêu vẫn còn tràn đầy lòng khao khát, cô cảm thấy không được.
Cô không muốn xảy ra tranh chấp gì trong hôn nhân nhưng cũng muốn ly hôn theo con đường bình thường, bao gồm cả tự do!
Nhưng mà — —
Lê Nhất Ninh nghĩ, nguyên chủ là bởi vì làm rất nhiều chuyện bại hoại gia phong nên mới bị ly hôn, cô không muốn như vậy, vậy phải làm sao mới được ly hôn đây?
Đây đúng là một vấn đề hay.
Cô chủ động đề nghị nhất định không được, không nói tới nam chính có đồng ý hay không, người lớn hai nhà là người đầu tiên không đồng ý.
Sinh ra trong gia đình giàu có cũng có cái khó của nhà giàu.
Lê Nhất Ninh vén chăn ra, nhìn đèn chùm trên trần nhà lại nghiêng đầu ngó cái tivi với màn hình siêu to cùng mấy cái bình hoa cổ có giá trị không hề nhỏ đó, đột nhiên cảm thấy…… bản thân vừa có suy nghĩ sai lầm, sinh ra trong gia đình giàu có hình như cũng không khó ha.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng động.
Lê Nhất Ninh xoay đầu, đập vào mắt là một người đẹp trai đến mức khiến người ta đổ gục, tóc của anh rối loạn không chỉnh tề, ngọn tóc còn đang nhỏ nước chảy dọc xuống phía dưới, sau đó thấm vào…… thấm vào sâu trong áo ngủ màu sẫm.
Nhìn một hồi, Lê Nhất Ninh vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Nếu không phải người đàn ông này không được, chỉ với sắc đẹp này thôi cũng đủ khiến cô có rất nhiều suy nghĩ.
Hoắc Thâm làm như không nhìn thấy ánh mắt đang đuổi theo mình, anh đi thẳng đến bên mép giường tay vừa chạm tới chăn thì Lê Nhất Ninh đã bật dậy khỏi giường.
Cô giơ tay, hoảng hốt nhìn về phía người đàn ông: “Đợi chút…….”
Hoắc Thâm nâng mí mắt lên, lạnh nhạt nhìn cô.
Lê Nhất Ninh đón lấy ánh mắt đó, giành ra cho bản thân chút không gian cuối cùng.
“Anh muốn ngủ ở đây?”
Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, nhìn cô vợ nhỏ đang xù lông mà hỏi ngược lại: “Tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”
Lê Nhất Ninh nghẹn.
Cô mím môi nhanh chóng vận hành cái đầu dưa nhỏ lanh lợi của mình: “…… Trong nhà…... Trong nhà còn có rất nhiều phòng trống.”
Hoắc Thâm cong môi cười, đột nhiên nổi dậy chút hứng thú.
Chỉ cần một vài giây vừa rồi Hoắc Thâm đã nghĩ rõ rồi, cô vợ này của anh đã muốn gây rối vậy cứ phối hợp diễn cũng không trở ngại.
“Phải không.” Hoắc Thâm nhìn cô, nói từng câu từng chữ nhắc nhở: “Nhưng chúng ta là vợ chồng.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Hoắc Thâm đã vén chăn nằm vào rồi.
Cô im lặng chiếm một vị trí nhỏ ở bên cạnh, nằm ở sát mép giường. Giường quá lớn, trong chốc lát cô cảm nhận không được hơi thở của người đàn ông đó.
Đèn trong phòng mờ đi, trong không khí tản ra mùi vị không thuộc về mình.
Nhưng có thể là do chưa từng nằm cùng giường với đàn ông bao giờ hoặc có lẽ là vừa xuyên tới đây, cộng thêm trong đầu có chuyện cần suy nghĩ nên Lê Nhất Ninh trằn trọc rất lâu cũng không ngủ được.
Cô trằn trọc khó ngủ, đương nhiên tướng ngủ cũng không được đàng hoàng.
Lúc cô trở người lần thứ N thì có một đôi tay duỗi tới.
Mí mắt Lê Nhất Ninh giật một cái, mở mắt ra lần nữa thì nhìn thấy một gương mặt đẹp trai chìm trong bóng tối.
Hơi thở của anh rất gần, nhờ ánh đèn mờ ngắm nhìn cô, con ngươi sâu thẳm giọng nói khàn khàn: “Muốn sao?”
Lê Nhất Ninh: “…...”
“? ? ?”
Cô trợn tròn mắt, hoảng hốt nhìn về người đàn ông.
Hoắc Thâm tự cho rằng bản thân đã nói trúng rồi, vẻ mặt mệt mỏi thấp giọng nói: “Nhịn hôm nay thôi, mai cho em.”
Lê Nhất Ninh yên tĩnh mấy phút sau đó hoảng hốt phun ra một câu: “Ai muốn chứ?!”
Trông cô giống như đang muốn lắm sao??! Cô chỉ do ngủ không được nên mới trở người mà thôi!
Lại nói, dù cô có muốn anh có thể được sao!!
Hoắc Thâm vội vàng đi quay phim không ngừng hết nửa năm, cộng thêm ngồi máy bay mấy tiếng và ngồi xe về, lúc này quả thật rất buồn ngủ.
Nói xong anh cũng không phản bác lời của cô vợ mình chỉ khép mí mắt lại ngủ mất.
Trong phòng rất lâu không có tiếng đáp lại, Lê Nhất Ninh cũng không dám nhúc nhích lung tung nữa mà nằm cứng đờ ở đó. Cuối cùng đã ngủ từ lúc nào cũng không rõ nữa.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh sáng ban mai mờ nhạt.
Lê Nhất Ninh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô thò tay ra sờ soạng ở trên giường nửa ngày kéo theo cơ thể tới bên mép giường mới sờ được điện thoại.
“Alo?”
Cô vừa mới dậy, giọng nói hơi khàn.
“Ninh Ninh?”
Lê Nhất Ninh mơ hồ “ừ” một tiếng: “Là tôi.”
“Cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ sao?” Bên đó truyền tới giọng nữ cẩn thận dè dặt: “Tối qua bị giày vò thảm lắm hả?”
Lê Nhất Ninh sững người, lập tức mở mắt ra.
Lúc này ý thức trở lại cô mới nhớ ra bản thân hiện tại đang ở đâu. Cô ho một tiếng, bị lời của người ở đầu bên kia điện thoại làm cho sặc.
“Cái gì mà giày vò thảm chứ?” Cô nhìn màn hình hiển thị một cái, bên trên viết ba chữ lớn ‘Giản Viên Viên’.
Lê Nhất Ninh có ấn tượng, trong sách từng nhắc tới Giản Viên Viên là cô bạn tốt duy nhất đối xử thật lòng với nữ chính, hai người cũng là chị em cùng nhau lớn lên.
Cuộc điện thoại tối qua……. Cũng là do Giản Viên Viên gọi tới.
Vừa nhớ tới cảnh túng quẫn tối qua, Lê Nhất Ninh lập tức hoảng.
Cô hắng giọng, thấp giọng nói: “Mình là do vừa mới ngủ dậy, cổ họng hơi khô.”
Giản Viên Viên như hiểu như không: “Là vậy sao.” Cô kéo dài âm cuối, rõ ràng không tin.
“Đúng rồi, cậu gọi cho mình có chuyện gì không?”
Giản Viên Viên ngớ người chốc lát lập tức nhớ ra tính quan trọng của cuộc gọi này: “Tối qua cậu không lên mạng đúng không? Trên mạng mắng cậu thảm lắm, mình đã cho người đè những hotsearch mắng cậu xuống rồi nhưng hình như có hơi biến khéo thành vụng, giờ cậu định xử lý thế nào? Bên Giang Nguyên có cần mình…….”
“Không cần đâu.” Lê Nhất Ninh hiểu ý của cô ấy, cô mỉm cười nói một cách nghiêm túc: “Không muốn Giang Nguyên nữa, hôm nay cậu có bận gì không?”
“Hả? Không muốn Giang Nguyên nữa?”
Lê Nhất Ninh bắt chéo chân nằm ở trên giường, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái: “Không cần nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!