Anh ta đưa một cái ly cho cô, nói đơn giản: “Trà giải rượu.”
“Cám ơn.”
Dịch Tử Mặc khẽ cười một tiếng: “Khách sáo rồi, những người khác cũng có.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh yên tâm ngay.
‘Vần phải cảm ơn thầy Dịch, muộn như vậy fôi còn đích thân đưa qua đây.” Giọng điệu của cồ bình tĩnh thêm một chút xa cách: “Thật ra bảo trợ lý tồi
qua lấy cũng được fôi.’
Ngược lại Dịch Tử Mặc thấy chẳng sao cả.
“Vừa vặn tôi ở ngay bên cạnh, không xa lắm.”
“Cảm ơn.”
Dịch Tử Mặc mỉm cười, nhìn gương mặt trắng nõn đó của cồ, hàng lông mi dài cong vút cụp xuống che đi một phần ánh sáng trong đó.
Đèn trên hành lang không sáng lắm, sắc màu ấm phác họa gương mặt của cô tôn lên vẻ quyến rũ xinh đẹp.
Dịch Tử Mặc thôi không nhìn nữa, thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được.”
“Ngày mai gặp.”
Lê Nhất Ninh khựng lại, mỉm cười: “Thầy Dịch cũng vậy nhé, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dịch Tử Mặc nhìn cánh cửa khép chặt trong chốc lát rồi mới đút hai tay vào túi quần đi về phòng của mình.
Phòng của anh ta trùng hợp nằm ngay cạnh phòng của Lê Nhất Ninh.
*
Sau khi trở lại phòng, cơn say của Lê Nhất Ninh đã tỉnh hẳn ra rồi.
Cồ nhìn ly trà giải rượu vừa cầm vào phòng mà luôn có một cảm giác nói không ra lời.
Thật ra ở một số phương diện cô không được nhạy cảm lắm, thậm chí phải nói là chậm chạp.
Lúc Lê Nhất Ninh đấu Tiết Thanh Thanh thì tự tin đầy mình, nhưng nói đến cùng người theo đuổi cô hình như chỉ có mỗi Hoắc Thâm.
Còn lại hình như không có ai cả.
Tuy cô luôn tự khen bản thân xinh đẹp nhưng tính cách bày ra ở đó không phải ai cũng sẽ thích được.
Nghĩ vậy Lê Nhất Ninh càng cảm thấy bản thân lấy làm kỳ lạ đối với ly trà giải rượu này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!