Từ Tử Tịnh nói: “Lấy được rồi, manh mối tôi lấy được là chỗ này.”
“Trùng hợp như vậy?”
Lê Nhất Ninh hơi kinh ngạc: “Ngoại trừ ám chỉ nơi này ra khồng còn chồ khác nữa sao?”
“Đúng, cô Lê thì sao, sao lại tới chồ này.”
Lê Nhất Ninh ngừng lại một chút, ỉu xìu nói: “Bị người áo đen ném vào.”
“Cái gì?” Tiết Thanh Thanh đứng gần bọn họ nhất, sau khi nghe vậy thì hô một tiếng kinh ngạc không thôi: “Cô Lê cô đang nói đùa sao?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Cô đoán xem.”
Tiết Thanh Thanh: ” ”
Sắc mặt cô ta cứng đờ, nhỏ giọng nói: “Bây giờ không phải là lúc nói đùa.”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Triệu Khê lên tiếng hỏi: “Bây giờ cần tập họp lại cùng tìm manh mối giải cứu người sao?”
“Người đang ở đâu?”
Triệu Khê cúi đầu nhìn túi của cô: “Không phải chỉ hướng tới đây sao? Trong túi của cô là đồ ăn sao, ăn được không?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Không hề có, ăn được đấy, muốn ăn không?”
‘Được thôi.’
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn, những người còn lại đều không để ý.
Chốc lát sau, ngay lúc mọi người suy nghĩ không ra, Lê Nhất Ninh mỉm cười hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Châu Trình đáp một câu: “Vừa mới giữa trưa thôi.”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Vẩn còn sớm.”
Cô ngáp một cái rồi nói: “Món đồ tiếp theo mà tổ đạo diễn cung cấp còn chưa có.”
Mọi người: “Có ý gì?”
Lê Nhất Ninh chỉ chỉ fôi nói: “Mọi người nói xem tổ đạo diễn tập họp chín người chúng ta lại một chồ để làm gì?”
“Làm gì là làm gì.”
Lê Nhất Ninh yếu ớt thở dài một hơi, nhìn bọn họ: “Nhất định là có dụng ý khác rồi, tôi cảm thấy có lẽ là định một mẻ tóm gọn chúng ta.”
Mọi người: ” ”
“Ý của một mẻ tóm gọn nằm ở dầu?”
“Chết rồi, làm lại toàn bộ.”
Cô nhìn mấy người họ: “Mọi người tìm được manh mối gì không?”
Châu Trình tương đối bình tĩnh hơn một chút, anh ta thấp giọng nói: “Tìm được rồi, tôi và Từ Tử Tịnh còn chơi tàu siêu tốc.”
Anh ta nhíu mày một cái: “Sau khi chơi tàu lượn xong thì bọn tôi được chỉ dần tới đây này.”
Lê Nhất Ninh gật đầu.
“Mọi người đều lấy được thẻ thân phận rồi?”
“Phải.”
Dịch Tử Mặc đáp một tiếng: “Mục đích của đạo diễn bảo chúng ta tập họp lại có lẽ là để chúng ta nghi ngờ lẫn nhau.”