Trần Dạng Dạng càng nghe càng sững người, cồ ấy chỉ một tổ trong đó hỏi: “Vậy còn ba người họ thì sao?”
Lê Nhất Ninh cười: “Trùng hợp gặp phải mà thôi.”
Nghĩ ngợi một chút, cô hỏi: “Cồ rút được thân phận của mình chưa?”
“Rút được fôi.” Trần Dạng Dạng nói: “Nhưng không thể nói với cô.”
Lê Nhất Ninh phì cười, cong môi nói: “Tôi không
hỏi.”
Cô sờ cằm suy nghĩ nói: “Tôi đang nghĩ trong đám người bọn họ, ai là người sói còn ai là cùng tổ với chúng ta đây.”
Cô từng xem những kỳ trước, tổ tiết mục luôn đi theo con đường tuy là kiểu khủng bố nhưng đều có chủ đề.
Có lúc sẽ là tìm một đồ vật nào đó, có lúc là giải cứu một người, căn bản là dùng manh mối để đi phá án, trước đó cũng không phải chưa từng xuất hiện kẻ phản bội nhưng lúc đó là chỉ có một người phản bội mà thôi.
Hơn nữa người được giải cứu không thể nào sản sinh từ trong đám khách mời bọn họ.
Manh mối tổ tiết mục cho dều có chỉ dẫn đế bọn họ thuận lợi tìm đến manh mối tiếp theo.
Nhưng cứ chơi như vậy thì có ý nghĩa gì chứ.
Cô nhìn sang Trần Dạng Dạng: “Cô hiếu đạo diễn không?”
Trần Dạng Dạng lắc đầu: “Không hiếu.”
Cô âỳ châm chọc: “Mưu mô của đạo diễn khó đoán, cách chơi mồi kỳ đều không giống nhau.”
Nghĩ vậy, mắt Trần Dạng Dạng vụt sáng nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Đúng rồi, chúng ta có thể gọi điện thoại xin viện trợ mà.”
Cô ấy nói: “Đã là trực tiếp thì nhất định khán giả biết được họ rút được thân phận gì mà.”
Lê Nhất Ninh: ” Đơn giản như vậy sao?”
Trần Dạng Dạng: “Không phải sao, não của đạo diễn nghĩ không ra những việc phức tạp đâu.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Gọi điện cho ai bây giò?”
Trần Dạng Dạng lắc đầu: “Tôi không biết, tồi không biết bạn bè tôi có ai đang xem trực tiếp không.”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Bỗng, Trần Dạng Dạng nhỏ giọng dề nghị: “Cô Lê hay là cô gọi điện cho thầy Hoắc đi?”
Lê Nhất Ninh nói mà không suy nghĩ: “Thầy Hoắc không thể xem chương trình này đâu.”
Trần Dạng Dạng: ” ”
Lê Nhất Ninh mỉm cười nói: “Thầy Hoắc sẽ ghét bỏ chương trình này hạ thấp trí thông minh của anh ây.”
Đạo diễn: ? ? ?
Tôi cảm thấy cồ đang cười nhạo tôi, mà tôi không có chứng cứ!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trần Dạng Dạng tò mò nhìn sang Lê Nhất Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Cô Lê, sao cô đoán ra được vậy?”
Lê Nhất Ninh sững người một cái, cười nói: “Còn chưa xác định đâu, cũng không biết đúng không nữa chỉ là trực giác mà thôi.”
Hai người im lặng chốc lát, Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi fôi nói: “Bỏ đi, chúng ta ngủ một giấc đi.”
“Hả?”
Lê Nhất Ninh nói: “Nếu như có kẻ phản bội thật, nhiệm vụ của bọn họ nhất định là im hơi lặng tiếng trừ khử chúng ta, vậy tất nhiên sẽ tới tìm chúng ta thòi, chúng ta cứ đợi ở đây là được.”
Trần Dạng Dạng: ” ”
Đạo diễn: ???
Rốt cuộc Lê Nhất Ninh là lồi bug gì!! Tại sao chủ ý xấu như vậy cũng nghĩ ra được!!!
Lê Nhất Ninh nói ngủ là ngủ không hề qua loa chút nào, còn như Trần Dạng Dạng lúc này cũng nghĩ không ra cách gì tốt, đúng lúc cũng cảm thấy buồn ngủ đương nhiên sẽ làm giống Lê Nhất Ninh vậy, nằm xuống ngủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!