Lê Nhất Ninh:???
Trần Dạng Dạng: ? ? ?
Fan trong kênh trực tiếp nghe thấy rõ ràng lúc này đang sắp cười chết rồi.
Buồn cười quá đi mất.
Có thể đây chính là khách mời duy nhất khiến đạo diễn tức tới nhốt vào phòng tối như vậy.
*
Sau khi hai người bị nhốt vào phòng tối, Trần Dạng Dạng có hơi gấp gáp còn Lê Nhất Ninh thì không có cảm giác gì, cô luôn miệng phổ cập món ăn vặt nào là ngon nhất với Trân Dạng Dạng, cuối cùng cũng dời đi sự chú của Trần Dạng Dạng.
Cuối cùng, Lê Nhất Ninh ngậm cười hỏi một tiếng: “Ăn no rồi phải không?”
Trần Dạng Dạng: “ừm, chúng ta làm sao đế ra ngoài đây?”
Lê Nhất Ninh cười khẽ một tiếng: “Tìm manh mối thôi.”
“Hả?”
Lê Nhất Ninh chỉ chung quanh: “Đạo diễn không thế nào tùy tiện ném chúng ta vào căn phòng tối như vậy được, tồi đoán có lẽ đây chính là căn phòng tối mà chúng ta định tới.”
Trần Dạng Dạng: ” Sao cô biết?”
“Đoán đó.”
Lê Nhất Ninh phân tích rất nghiêm túc: “Cho dù đạo diễn có tức giận cách mấy đi nữa cũng không đến mức vô duyên vô cớ ném chúng ta tới một nơi như vậy, cho nên ngược lại giờ bớt việc rồi, vốn dĩ chúng ta cũng đang tìm căn phòng này đây.”
Nói cũng có lý lắm.
Đạo diễn nhìn tới đây thì đã tức tới không muốn nói chuyện nữa.
Thất sách thất sách.
Sau một lúc chơi đùa, lúc này Lê Nhất Ninh bắt đầu nghiêm túc lên.
Đây là một căn phòng tối nhưng cồ có đèn bàn, sau khi chiếu sáng, Lê Nhất Ninh còn thuận thế mò được công tắc mở đèn trên tường, trực tiếp bật lên.
Sau khi bật lên, cả gian phòng được chiếu sáng khắp nơi.
Cô chớp mắt, nhìn kỹ cách bố trí trong phòng.
Trần Dạng Dạng kinh ngạc hô một tiếng, cũng cảm thấy bất ngờ: “Đây là ”
Lê Nhất Ninh nhún vai mỉm cười: “Chồ xem phim.”
Lời vừa dứt, màn hình lớn cách đó không xa sáng lên.
Hai người thuận thế ngẩng đầu lên, trùng hợp thế nào trên màn hình lớn có thể nhìn thấy tình hình của những khách mời khác.
Lê Nhất Ninh và Trần Dạng Dạng đưa mắt nhìn nhau một cái, bất ngờ không thôi.
Lê Nhất Ninh híp mắt đánh giá, thành viên Châu Trình và Từ Tử Tịnh trong tổ của cô đã tập hợp lại rồi, hai người đang chơi tàu lượn siêu tốc, còn là kiểu vừa hát vừa chơi nữa, đoán là đã lấy được nhiệm vụ rồi,
còn những người khác thì cũng đang chơi trò chơi của mình.
Cô suy nghĩ mâỳ giây.
Trần Dạng Dạng như lọt trong sương mù: “Kỳ này tổ đạo diễn muốn làm gì đây?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, nhìn cồ ấy: “Trước kia các cô cũng chơi như vậy sao?”
“Những kỳ trước chúng tôi là đi từng gian phòng một, giải khóa được gian này mới đi tiếp tới gian khác rồi mới tìm ra manh mối và nhiệm vụ cuối cùng, nhưng hồm nay bọn họ còn chơi tàu lượn, tồi luôn
cảm thấy không được bình thường lắm.”
Bản thân cồ ấy cũng nhìn không hiểu luật chơi của kỳ lần này.
Lê Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn một cái rồi nhìn lại vị trí của bọn họ, thật ra cô cũng có hơi mờ mịt.
Quy tắc trò chơi kỳ này của bọn họ dều bị đảo loạn hết, căn bản khồng phù hợp với logic.
Khu vui chơi không có nhiều gian phòng như vậy để cho bọn họ đi tìm manh mối ở gian phòng kế tiếp, vậy thì chỉ có một khả năng.
Cô ngấng đầu nhìn sang máy quay, buột miệng hỏi: “Người giải cứu của kỳ này, là chỉ có một thôi sao?”
Trần Dạng Dạng kinh ngạc vô cùng: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!