“Mọi người không phải nên không muốn thấy
thần tượng yêu đương sao?”
“Chuyện đó có liên quan gì.” Phó Mộng nói mà không buồn nghĩ ngợi: “Thầy Hoắc đã đầu ba fôi, nếu còn khống chịu yêu đương chẳng lẽ muốn anh ấy độc thân cả đời sao! Khó khăn lắm anh ấy mới thích một người, đương nhiên phải nhanh chóng đi yêu đương rồi.
Mộ Tùng Nam hùa theo: “Càng huống chi thầy Hoắc cũng không đi theo con đường lưu lượng, anh ấy chỉ dựa vào tác phẩm đế nói chuyện, muốn yêu đương thì yêu đương thôi có quan hệ gì chứ.”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Thật sự cồ cảm thấy hơi bất ngờ.
Nói thật, trước đó cô luôn cho rằng fan của Hoắc Thâm khồng hề hy vọng idol nhà mình nói chuyện yêu đương.
Nay xem ra hình như họ đã tiếp nhận được
chuyện idol yêu đương rồi, có điều không tiếp nhận được đối tượng idol họ yêu đương là mình thôi?!
Vừa nghĩtới khả năng này, Lê Nhất Ninh vần còn cảm thấy hơi đau lòng.
Sao người khác thì được mà cô thì không được
chứ.
Cô vừa định phản bác thì Tiểu Ngọc cầm điện thoại chạy tới.
“Chị Ninh Ninh, điện thoại của chị.”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Mọi người đồng loạt xoay đầu qua đây nhìn Tiểu Ngọc: “Là của thầy Hoắc sao?”
Tiểu Ngọc: ” Chắc là vậy?”
Cô không xác định lắm.
Lê Nhất Ninh nghẹn, nhìn ánh mắt tò mò của đám người xung quanh mà cười bất lực.
“Muốn biết sao?”
Mọi người gật đầu: “Muốn.”
Lê Nhất Ninh nhướng mày, nhận lấy điện thoại: “Không nói cho biết.”
Mợ ọ
•k
Sau khi Lê Nhất Ninh nói xong thì trốn vào trong góc nghe điện thoại.
Cồ nhìn một cái, đúng là Hoắc Thâm thật.
“Alo.”
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thâm truyền vào tai: “Đang làm gì đấy?”
Lê Nhất Ninh sờ cái tai nóng hổi của mình, cúi
đầu nhìn mũi chân: “Không có làm gì cả, chỉ có vừa mới xem trực tiếp xong.”
“Nhìn thấy rồi?” Hoắc Thâm hỏi khẽ.
Lê Nhất Ninh ‘ừm’ một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thầm, trên bầu trời có từng đám mây trắng chất chồng lên nhau, rất là đẹp đẽ.
Cô nghĩ ngợi chốc lát rồi hạ giọng hỏi: “Sao anh lại nói như vậy ạ.”
Hoắc Thâm ‘hửm’ một tiếng: “Nói như vậy cái gì?”
Lê Nhất Ninh cạn lời: “Anh biết rõ còn cố hỏi, nói như anh vậy không sợ mất hết fan sao?”
Nghe xong, Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng: “Không sợ.”
Anh dịu dàng nói: “Không nói vậy, chẳng lẽ để mọi người cho rằng anh đang nói đùa?”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Hoắc Thâm khựng lại, nói một cách nghiêm túc: “Nói như vậy rồi, mới có thể khiến mọi người giúp anh.”
“Hả?”
Lê Nhất Ninh không hiểu.
“Giúp anh việc gì?”
“Theo đuổi em.”