Cô im lặng chốc lát, sau mới dịu giọng hỏi: “Em không cảm thấy em quá có lòng tin với Hoắc
Thâm rồi sao? Không phải nói em tự tin mù quáng, mà là em rất có lòng tin cậu ấy sẽ trả lời gách vác tất cả thay em.”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, ngừng lại mấy giây mới nói: “Phải, em tin tưởng anh ấy.”
Tin tưởng người đàn ông đó sẽ không để bản thân cô chịu bất kỳ sự tổn thương nào.
Cúp điện thoại rồi, Lê Nhất Ninh xem lại video đó từ đầu tới cuối một lượt, cô khẽ cười.
Video đã bị chỉnh sửa qua, cắt bỏ hết vài câu cô nói chỉ để lại câu tạm thời không cảm nhận được sự theo đuổi của thầy Hoắc giành cho mình mà cô nói.
Nghĩ ngợi một lúc, cô gửi video cho Trần Trụ kèm theo lời nhắn: [Kiểm tra video này giúp em, video này đã được chỉnh sửa qua.]
Có lẽ Trần Trụ còn chưa ngủ dậy nên không trả lời Lê Nhất Ninh ngay, đợi đến buổi chiều Lê Nhất Ninh mới nhận được hồi đáp của Trần Trụ.
★
Sáng sớm, Hoắc Thâm đã nhìn thấy tin tức trên weibo rồi.
Con ngươi anh u ám, nhìn Dư Hưng nói: “Cho người khống chế bình luận.”
Dư Hưng hiểu rõ: “Còn gì nữa không?”
Hoắc Thâm ngừng chốc lát bồng nhớ tới một chuyện: “Buổi phỏng vấn hồm nay, truyền thông ký giả đều sẽ tới chú?”
Dư Hưng ngẩn người: “Phải.”
Hoắc Thâm nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Nói với bọn họ, hôm nay tồi tiếp nhận phỏng vấn vấn đề cá
nhân.”
Dư Hưng:” ”
Dư Hưng làm xong phần công việc trong tay tới buổi chiều thì mấy người bọn họ cùng xuất phát tới hiện trường tuyên truyền phim.
Trạm đầu tiên là ở một trường đại học cao đẳng ở thành phố A, bọn họ vừa tới cửa trường học thì bên đường đã có rất nhiều fan đang nhiệt tình tiếp ứng, kích động không thôi.
Vẻ mặt Hoắc Thâm lạnh nhạt, lúc này cũng nổi lên chút ý cười.
Anh xuống xe, đáp lại những fan đang kích động đó.
Sau khi đi thẳng tới hậu đài vào phòng nghỉ xong, đạo diễn liếc anh một cái, cười khẽ nói: “Tôi còn cho rằng cậu sẽ đến muộn đây.”
“Không đâu.”
Hoắc Thâm mỉm cười: “Mọi người đến lâu fôi phải không?”
Đạo diễn còn chưa nói chuyện thì Trần úc bên cạnh đã cười nói: “Không có, tới trước anh mười phút thôi.”
Anh ta chỉ chỉ nói: “Còn hai vị nữ diễn viên chưa tới.”
Hoắc Thâm gật đầu, không nói nhiều nữa.”
Đạo diễn liếc sang anh: “Chuyện weibo là chuyện thế nào?”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, thuận thế ngồi xuống bên cạnh: “Trốn không thoát fôi phải khồng?”
Đạo diễn:” Cậu nói xem, buổi công chiếu
hôm đó của tôi đều bị lời nói hùng hồn của cậu đè xuống mất rồi, cậu không cho tôi một lời giải thích sao?”
Hoắc Thâm không lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!