Nghe lời Mộ Tùng Nam, ánh mắt mọi người nhìn Lê Nhất Ninh càng thêm không đúng.
May là đạo diễn Thấm lên tiếng giải vây.
Ông ho một tiếng, nhìn mọi người: “Bát quái cái gì, mau đi làm việc cho tôi.”
Nói xong, ông ghét bỏ liếc Mộ Tùng Nam một cái: “Đi tập thoại với Lê Nhất Ninh, nếu lát nữa trong lúc quay cảnh này cậu bị NG thì ngày mai cậu toi fôi.”
Mộ Tùng Nam:”???”
Chẳng mấy chốc, Mộ Tùng Nam và Lê Nhất Ninh đã bắt chính thức quay cảnh này.
Hai phút sau, đạo diễn Thẩm hổn hển ở phía sau máy giám sát hô lên: “Mộ Tùng Nam, cậu bị sao vậy! Tại sao ánh mắt khi cậu nhìn công chúa lại khác thường như vậy?”
Mộ Tùng Nam:iè ”
Đạo diễn đừng hỏi, tôi cũng không biết tại sao.
Lê Nhất Ninh ở bên cạnh nhịn cười.
Đạo diễn Thẩm thở dài một hơi, cảm thấy không còn gì để nói: “Làm lại’ Tìm cảm giác đi.”
Hai người khồng thể khồng làm lại.
Mười mấy phút sau, sau khi cảnh quay này của Lê Nhất Ninh và Mộ Tùng Nam bị NG hết lần này tới lần khác, đạo diễn Thẩm lại bắt đầu bộc phát cơn nóng nảy của mình.
“Mộ Tùng Nam, cậu làm sao vậy, cảnh này cậu phải dựa gần Lê Nhất Ninh một chút, cậu luôn trốn ra phía sau để làm gì vậy, trên người Lê Nhất Ninh có bệnh khuẩn hay là thế nào khiến cậu không chạm vào cô ấy một cái?”
Thế còn chưa đủ, đạo diễn Thấm tiếp tục càm ràm: “Còn có ánh mắt đó của cậu, trong phim tuy cậu khồng ở bên nhau với công chúa nhưng khống phải là khồng có chút tình cảm nào, cậu là có chút thiện cảm với công chúa, ánh mắt đó của cậu như đang kháng cự là sao?”
Đạo diễn Thẩm vừa nói ra, cả đoàn phim đều im lặng không tiếng động.
Lê Nhất Ninh (Jang nghĩ có nên nói một câu để làm dịu bầu không khí hay không, thì Mộ Tùng Nam bên cạnh đã đột nhiên nói một câu: “Đạo diễn, không phải là lỗi của tôi đâu.”
Anh ta chỉ Lê Nhất Ninh nói: “Bây giờ hề tôi nhìn tới cô Lê thì tồi luôn cảm thấy bản thân có lồi với thần tượng của mình.”
Lê Nhất Ninh:tậ? 7 T
Anh ta còn nói tiếp: “Tôi cảm thấy bản thân giống như đang làm chuyện lẽ trời khó dung, tôi lại cùng với người mà thần tượng tôi theo đuổi anh anh em em còn tiếp xúc thân thiết nữa, đây giống như là đang đội nón xanh cho thần tượng của tôi vậy!!”
Mọi người: ” ”
Phim trường im lặng mấy giây, Phó Mộng là
người đầu tiên bật cười ra tiếng.
Mọi người đều bị lời này của Mộ Tùng Nam chọc cười chết rồi. Nói gì mà đội nón xanh.
Ha ha ha ha ha ha.
Phó Mộng ngồi ở trên ghế cười đau cả bụng.
Ngay cả đạo diễn Thẩm đang nổi giận lúc này cũng nín nhịn khồng được, ông dở khóc dở cười mắng một tiếng: “Cậu nhét những tư tưởng không khỏe mạnh đó trở về cho tôi, các cậu là (Jang quay phim.”
Ông ho một tiếng, tiếp tục vẻ lạnh lùng của mình: “Nghỉ ngơi mười phút, lát nữa làm lại mà cậu còn như vậy thì cậu đừng đóng bộ này nữa.”
Mộ Tùng Nam: ”
Anh ta tủi thân.
Đạo diễn Thẩm thấy anh ta như vậy, tiếp tục bổ thêm một đao: “Lại nói, sau này còn có phân cảnh cậu đưa công chúa lên giường của người khác, thế nào, cậu muốn thay đổi hướng phát triển kịch bản của bọn tôi?”
Mộ Tùng Nam nghĩ ngợi, ánh mắt nhìn đạo diễn vụt sáng: “Cũng không phải không được ha ”
Đạo diễn Thấm:”? ? ?”
Cậu nói cái gì, có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem.
Cả tối hôm đó, khồng khí đoàn phim vui vẻ không thôi.
Không ít người bị Mộ Tùng Nam chọc cười tại chồ, có điều chính nhờ nguyên nhân này mà khiến Lê Nhất Ninh bớt đi sự ngại ngùng.
Chí ít mọi người không còn lúc nào cũng
dùng ánh mắt ngạc nhiên tò mò và đánh giá để nhìn cô cô nữa.
Bị Mộ Tùng Nam làm thành như vậy nhân viên công tác của đoàn phim hình như cũng đã tiếp nhận được sự thật này rồi.
Hoắc Thâm – lưu lượng đỉnh cao trong giới, diễn viên phái thực lực – đang theo đuổi An Ninh công chúa của đoàn phim bọn họ.
*
Mấy ngày trước Lê Nhất Ninh da dọn ra khỏi khách sạn rồi, cô cùng Tiểu Ngọc tới ở ngồi nhà bên này.
Sau khi về tới nhà, Lê Nhất Ninh mới cảm thấy bản thân như được giải thoát vậy.
Cô vừa nằm xuống, còn chưa kịp đi tắm thì cuộc gọi video của Hoắc Thâm tới rồi.
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, nhận máy mà tâm tình bắt đầu vui sướng: “Anh bận xong rồi?”
Hoắc Thâm ngồi trong thư phòng, ngước mắt nhìn cô: “Vần chưa.”
Lê Nhất Ninh nhướng mày.
Hoắc Thâm cười khẽ: “Tính thời gian, có lẽ em về tới phòng rồi.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh liếc trắng mắt một cái.
Cô vạch trần Hoắc Thâm mà không hề khách sáo: “Không bằng anh nói là vệ sĩ nói với anh rồi.”
Bên cạnh Lê Nhất Ninh luôn có vệ sĩ trong chừng, có điều bình thường lúc quay phim vệ sĩ luôn trông chừng ở bên ngoài, không dề gì lộ mặt.
Chỉ có lúc về tới nhà, vệ sĩ mới im lặng không tiếng động xuất hiện ở xung quanh nhà.
Đây là lúc sơ ý Lê Nhất Ninh phát hiện ra, còn đặc biệt đi hỏi Hoắc Thâm.
Trước mắt thân phận của bọn họ chưa bị bại lộ, nhưng sợ ngộ nhỡ thì sao, có người âm thầm bảo vệ vẫn cảm thấy an toàn hơn.
Hoắc Thâm mỉm cười dịu dàng không đế ý việc bị cô bóc trần.
Anh nhìn gương mặt vui vẻ trong camera, giọng điệu dịu dàng đi không ít: “Mệt không?”
“Mệt.”
Lê Nhất Ninh rất thành thật: “Em hơi buồn ngủ rồi.
Hoắc Thâm khựng lại: “Cơ thế còn yếu?”
Lê Nhất Ninh:”…”
Mặt cô nóng lên, trừng mắt với Hoắc Thâm: “Im miệng.” Ánh mắt Lê Nhất Ninh đảo quanh nhìn cách bày trí trong phòng: “Đúng fôi, hồm nay em gây phiền phiền phức cho anh rồi.”
“Hửm?”
Lê Nhất Ninh kể lại chuyện ở đoàn phim cho anh nghe, cô chớp chớp mắt dè dặt hỏi: “Em trả lời như vậy sẽ bị mắng chứ?”
Hoắc Thâm cười: “Không đâu.”
Anh ngừng lại giây lát, nhìn cô nói: “Trả lời không sai, nhưng còn chưa đủ.”
“Sao chứ?”
Hoắc Thâm trâm ngâm chốc lát, dịu dàng nói: “Em có thể thẳng thắn nói với mọi người, Hoắc Thâm đúng là đang theo đuổi em.”
Lê Nhất Ninh nghẹn lời, cách màn hình nhìn vào đồi mắt sâu thẳm đó của Hoắc Thâm, trái tim cô bỗng đập nhanh nửa nhịp.
Cô mím môi, cúi đầu lẩm bẩm: “Đây chẳng khác nào đang gạt người sao?”
Hoắc Thâm nhướng mày một cái: “Gạt người?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt cô lơ lửng không đứng yên, lấy làm chột dạ.
Nghe xong, Hoắc Thâm bồng dưng mỉm cười: “Không đâu.” Anh nhìn người phụ nữ trong ống kính, nói từng chữ một: “Anh chính là đang theo đuổi em.”
Lê Nhất Ninh: ” ”
•k
Sau khi nằm lên giường, Lê Nhất Ninh ôm chăn nhớ lại mấy câu vừa nói với Hoắc Thâm.
Gì mà bảo là anh đang theo đuổi em chứ.