Lê Nhất Ninh rất muốn nói bản thân không có nghĩ cái gì cả nhưng đối diện với ánh mắt cười nhạo đó của Hoắc Thâm, một chữ cô cũng không thốt ra được.
Im lặng chốc lát, Lê Nhất Ninh lãng tránh hỏi sang chuyện khác: “Anh tới đây bao lâu?”
Con ngươi của Hoắc Thâm hơi dao động: “Không muốn anh ở bên này?”
Lê Nhất Ninh hết nói nổi: “Em sợ anh quá bận thôi.”
‘Vẫn Ổn.” Hoắc Thâm xoa mày: “Chút thời gian này vẫn có.”
” Ồ.”
Kiếu ởchung hiện giờ của hai người, Lê Nhất Ninh nói không được là tại sao cồ cảm thấy có hơi khồng quen.
Rõ ràng mấy ngày trước cõ còn nhắc mãi chuyện nếu Hoắc Thâm không về nữa thì cồ sẽ tức giận cho xem, nhưng nay người đã về rồi mà cô ngược lại không biết nên ở chung với anh như thế nào.
Vượt qua mức độ nào đó, cô sợ bản thân không được tự nhiên.
Mất tự nhiên đó mà, cô sẽ khó chịu.
Cô không phải loại người đó.
Tới khi Hoắc Thâm ăn rồi dọn rác trên mặt bàn xong Lê Nhất Ninh mới tỉnh táo lại.
Hoắc Thâm nhìn cô: “Chiều nay có sắp xếp gì không?”
Lê Nhất Ninh giật mình một cái: “Không có.”
Hoắc Thâm bồng mỉm cười: “Vậy sao.”
Anh khựng lại, cúi đầu nhìn gò má đó ửng của cô, giọng nói nặng nề: ‘Vậy ngủ cùng anh một giấc?”
//ợ ợ
“!!!”
Lê Nhất Ninh hoảng hốt ngẩng đầu, giống như là không dám tin những gì mình nghe thấy.
Cô chớp chớp mắt xác định bản thân không xuất hiện ảo giác mới hỏi: “Anh vừa mới nói gì?”
Hoắc Thâm nhìn phản ứng của cô vợ nhỏ nhà mình, chỉ cảm thấy rất thú vị.
“Nghe không rõ?”
Lê Nhất Ninh: ” Ngủ với anh một giấc?”
Hoắc Thâm nhẹ nhàng nói: “ừm, mấy ngày fôi không được ngủ ngon, giờ hơi buồn ngủ.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh thở phào một hơi.
Ồ, không phải là loại ngủ mà cồ nghĩ sao.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Hoắc Thâm đột nhiên kề tai cô thổi một hơi, hơi thở thiêu đốt lồ tai cô nóng bừng, hạ giọng hỏi” Mặt em sao càng đỏ
hơn vậy?’
Trong mắt anh đầy vẻ bỡn cợt, hạ giọng hỏi: “Đây là chứng tỏ anh vừa nói đi ngủ, em đã nghĩ tới chuyện khác rồi?”
Lê Nhất Ninh chịu không được Hoắc Thâm như vậy, lập tức xù lông lên.
“Ai nghĩ chuyện gì đâu chứ”
Cô đỏ mặt trừng Hoắc Thâm, đứng dậy khỏi ghế: “Em không có nghĩ gì cả được không, do bản thân anh nói chuyện không rõ ràng khiến người khác hiểu lầm thôi.”
Hoắc Thâm nhướng mày mỉm cười, cố ý hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Cô nghẹn họng, trừng Hoắc Thâm một cái, thẹn quá hóa giận: “Anh đang cố ý đúng không.”
Đáy mắt Hoắc Thâm đầy ý cười, là nụ cười khó có được trên mặt người đàn ông này: “Anh không có.”