Chương 162: Hoắc tổng, tra ra rồi!.
Tử Lăng đi mua đồ ăn, Mẫn Hy cũng cùng đi với cô. Cái tên dính người Mộ Bạch cũng lẽo đẽo đi theo sau. Trong nhà chỉ còn lại Nhã Linh và Đa Đa ngoan ngoãn ở lại. Hai người ngồi trên giường trò chuyện với nhau, xem bộ có vẻ rất hòa hợp.
Ngay lúc này, điện thoại của Hoắc Ảnh Quân lại lần nữa vang lên. Là Quách Sở Tiêu gọi đến. Anh ấy cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.
“Alo.”
“Hoắc tổng, chúng tôi tra ra rồi, tra ra Hi Vân đến từ đâu rồi!” Giọng của Quách Sở Tiêu có vẻ rất kích động.
“Bố tôi, ông ấy đã buông tha rồi sao?” Giọng của Hoắc Ảnh Quân lại có chút lạnh. Bởi vì, nếu như Hoắc Chấn Vũ cứ tiếp tục không buông tay, tốc độ của Quách Sở Tiêu không thể nhanh đến như vậy. Quách Sở Tiêu giật mình, vội vàng nói: “Đúng vậy, bởi vì lần này lão gia không có ngăn cản, nên chúng ta mới thuận lợi tìm được tin tức!”
Hoắc Ảnh Quân gật gật đầu: “Nói đi, rốt cuộc bà ấy là ai?”
Một lúc sau.
Hoắc Ảnh Quân cúp máy, bắt đầu trầm mặc.
Anh ấy đã từng nghĩ qua rất nhiều đáp án.
Nhưng chưa từng dự liệu qua rằng, Hi Vân thực sự không có một chút quan hệ huyết thống nào với mẹ mình. Không có một chút máu mủ nào cả. Tất cả, chỉ vì người đàn ông đó…
Người đàn ông tên là Hạ Luân.
Không, nên nói là, đó là người đàn ông mà Khúc Tịnh Kỳ yêu đến điên cuồng, khắc cốt ghi tâm. Chỉ là, ông trời không theo ý người, đã để người đàn ông đó chết đi. Rốt cuộc, chết như thế nào? Không một ai biết. Nhưng đứa trẻ kia lại là con trai của chị gái Hạ Luân. Chị gái của Hạ Luân và anh rể đã thiệt mạng trong một vụ tai nạn xe. Mà đứa nhỏ đó, vì nguyên nhân này, nên từ nhỏ đã được anh ấy nuôi bên cạnh. Sau khi ông ấy chết, bởi vì không ai chịu nhận nuôi, nên đã bị đem gửi ở cô nhi viện. Lúc đó Khúc Tịnh Kỳ bằng vào mọi cách đã đưa Hi Vân đến thành phố Nam Dương, và đưa vào hào môn. Anh ấy không thể hiểu. Không hiểu tại sao Hoắc Chấn Vũ lại đồng ý. Không hiểu được Hoắc Chấn Vũ đang nghĩ cái gì? Có phải hay không, giữa ba người bọn họ còn có bí mật gì khác nữa! Bởi vì Quách Sở Tiêu không thể tra ra sự việc năm ấy. Cũng như cái chết của người đàn ông đó cũng không cách nào tra ra được. Hiển nhiên, chuyện này đã bị người nào đó che giấu đi. Vậy thì rốt cuộc người đàn ông tại sao lại chết, rồi tại sao lại phải che giấu đi chứ?
Anh ấy nhìn không thấu, cũng không thể nào hiểu được rõ sự việc năm ấy. Chỉ có thể khẳng định một điều là Khúc Tịnh Kỳ rất yêu người đàn ông đó. Yêu đến độ người đó đã chết lâu đến vậy rồi, nhưng cô ấy vẫn dùng hết cả sinh mệnh để bảo vệ đứa con con của người đó. Nhất thời Hoắc Ảnh Quân bị làm cho có chút hoảng loạn. Rất khó chịu. Bà ấy không hề yêu Hoắc Chấn Vũ nhưng tại sao lại muốn gả cho Hoắc Chấn Vũ. Bà ấy không yêu đứa trẻ này.
Vậy tại sao lại sinh ra anh ấy và Nhã Linh?
Bà ấy, Hoắc Chấn Vũ cùng với người đàn ông tên Hạ Luân kia, rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao, lần này Hoắc Chấn Vũ lại không ngăn cản?
Hôm qua ở bệnh viện bọn họ đã nói với nhau những gì?
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác cứ quanh quẩn trong đầu khiến anh ngày càng trở nên bực bội. Đứng một mình một lúc lâu. Anh quyết định, trước không nghĩ về nó, còn về câu trả lời, tốt hơn hết là nên hỏi những người có liên quan sẽ nhanh hơn là ở đây tự mình tạo phiền não. Hoặc là, bố con hai người cần phải nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng.
Thở dài một hơi, anh ấy phát hiện Tử Lăng vẫn còn chưa quay về. Vì vậy, anh ấy đến nhà Mộ Niệm Quang.
Vài phút sau. Anh ấy đã đến nơi.
Ngôi nhà này của Mộ gia đã bị xuống cấp quá nhiều, hình dáng ban đầu cũng đã được tu sửa vài lần rồi. Lần này anh ấy đã phải mất rất nhiều công sức để tu sửa lại. Anh ấy tìm thấy người hàng xóm thân thiết đã từng cùng chơi với Mộ Niệm Quang trước đây, tìm thấy những tấm hình trước đây, sau đó mới khôi phục lại bố cục căn nhà được như vậy.
Đẩy cửa vào sân, hoa bên trong rực rỡ sắc màu. Khoảng sân này tràn ngập hương thơm sảng khoái. Hoắc Ảnh Quân xoay người bước vào nhà. Nhiều năm về trước, điều kiện Mộ gia thuộc hàng thượng lưu ở trong thôn, nhà cửa tương đối rộng, có nhiều gian. Chỉ là thời gian trôi qua, vật chất tăng vọt, căn nhà như thế này bây giờ cũng không đáng giá bao nhiêu tiền. Tuy nhiên, nó là loại hoài niệm không thể đo đếm được bằng tiền.
Ngay khi Hoắc Ảnh Quân bước vào, anh ta nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Bước chân của anh ấy đột ngột dừng lại.
Trong phòng, Mộ Niệm Quang ngồi dưới đất, âm thanh khóc lóc thảm thiết khiến người ta cảm thấy xót xa. Hoắc Ảnh Quân không nói gì, chỉ đi vào ngồi trên chiếc ghế đẩu. Mỗi người đều có cái khó của riêng mình. Mộ Niệm Quang mất đi cha mẹ rất đau lòng, rất khó chịu. Còn bố mẹ của anh ấy lại như thế nào? Tử Lăng nói không sai, nếu đã không yêu thì sẽ không muốn ở bên nhau. Ở bên nhau, đã định trước sẽ là một bi kịch. Giây phút này, anh ấy thật muốn gọi hỏi bố mình, bao nhiêu năm nay ông có cảm thấy mệt không? Phần tình cảm này có nên tiếp tục hay không?
Hoắc Ảnh Quân đợi một lúc nhưng Mộ Niệm Quang vẫn không chịu đi ra. Anh ấy đang định rời đi thì bỗng nghe một tiếng “bang” vang lên. Anh sững người một lúc rồi vội vã bước về hướng căn phòng. Cửa vẫn không mở, nhưng lại nghe thấy một âm thanh cực kì đau khổ.
“Ba, mẹ, con rất bẩn, rất bẩn, rất bẩn…” Giọng anh nghẹn ngào nức nở: “Con phải làm sao đây, con ngu ngốc như vậy sao, con nhiều năm trước bị người khác tính kế mà mất đi cô ấy, cũng nhiều năm trước con bị tính kế mất đi hai người, lần này lại bị tính kế, con sẽ lại mất đi ai đây? Chẳng lẽ… là Tử Lăng sao?”
Nắm đấm của anh ta lại đấm xuống mặt đất: “Con không nên sống… Con không nên sống trên đời này… Con rất đau, mỗi ngày đều rất đau…”
“Bang bang bang.” một đấm rồi lại một đấm, tất cả đều đấm xuống mặt đất. Đây là loại áp lực tinh thần, bởi vì tối qua đã nhìn thấy vết tích lộ ra trên thi thể của Tử Diễm làm cho anh ta gần như không thể chống đỡ được.
Cửa ngay lúc này bỗng được đẩy ra. Mộ Niệm Quang giật mình ngẩng đầu nhìn. Hoắc Ảnh Quân đứng ở cửa, nhìn Mộ Niệm Quang đang quỳ trên mặt đất, bộ dáng đau khổ, nhất thời không tả được. Mộ Niệm Quang nương vội vàng lau đi nước mắt, đứng lên, có chút xấu hổ nói: “Anh, anh tới khi nào?” Vừa nói, anh vừa tự nhủ: “Ngôi nhà này giống hệt như trước đây. Anh đợi một chút, tôi sẽ đun nước nóng pha trà!” Nói xong, anh ta đi vào phòng khách.
“Cậu biết rồi, đúng không?” Giọng của Hoắc Ảnh Quân đột nhiên vang lên sau lưng. Mộ Niệm Quang không lên tiếng, cứ như vậy đứng im tại chỗ. “Đêm đó, cậu thực sự đã biết tất cả, phải không?” Hoắc Ảnh Quân cau mày, lo lắng trong lòng càng lộ rõ. Mộ Niệm Quang không nói gì nhưng hai tay nắm chặt lại. Sau đó, quay đầu lại nhìn anh ấy: “Cô ta, là anh cho người giết, đúng không?”
“Đúng vậy!”Anh ấy không giấu giếm điều gì. Hoắc Ảnh Quân muốn giúp đỡ, nhưng anh ta xua tay, ra hiệu không cần.
“Cô ta… Cô ta đáng chết!” Mộ Niệm Quang cúi đầu, giọng nói có vẻ bất lực: “Cô ta không điên, lúc ra tay nhất định phải đối phó với Tử Lăng, cô ta chết rồi cũng sẽ không có ai đối phó với Tử Lăng nữa…”
Hoắc Ảnh Quân nhìn chằm chằm người đàn ông dường như không còn ham muốn sinh tồn này, không khỏi lạnh lùng nói: “Cho nên, cậu muốn tự sát?”
Mộ Niệm Quang kinh ngạc nhìn anh ấy.
“Bệnh trầm cảm của cậu rất nghiêm trọng, cậu có xu hướng tự làm hại bản thân, vì vậy bất cứ lúc nào cũng có thể tự tử, phải không?”
Mộ Niệm Quang không nói gì, nhưng hai tay bất giác đưa lên che phần bụng của mình. Nhưng hành động tùy tiện đó của Mộ Niệm Quang sao có thể thoát khỏi tầm mắt của anh ấy.
“Cậu có biết để bức điên một người đơn giản như thế nào không? Chỉ cần tiêu diệt chỗ dựa tinh thần của cô ấy, cô ấy sẽ phát điên. Nhiều năm trước, khi Bạch Hải Quỳnh chết, cô ấy gần như suy sụp. Nhiều năm trước nữa, khi Mạnh Thiên Tùng chết, cô ấy chút nữa tuyệt vọng. Rất nhiều năm trước, khoảnh khắc khi đứa nhỏ chết, cậu cũng đã nhìn thấy rồi, đó là bộ dạng như thế nào, bao nhiêu năm nay cô ấy quan tâm đến cậu ra sao, xem trọng cậu bao nhiêu, nhưng nếu cậu có gì bất trắc, cậu cảm thấy, cô ấy có bị bức điên không…?”
Mộ Niệm Quang nhìn Hoắc Ảnh Quân nhíu mày: “Chẳng lẽ anh không ghen chút nào sao? Anh cũng không phải anh trai ruột của tôi. Anh giữ tôi bên cạnh cô ấy, thật sự là an tâm sao?”
“Vậy thì có sao?” Anh nhìn Mộ Niệm Quang nói tiếp: “Tôi tin cô ấy là đủ, chỉ cần điều cô ấy muốn, tôi nguyện ý làm cùng cô ấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!