Chương 127: Bình yên trước giông bão.
Thím Trương vừa dứt lời thì hơi lo lắng nhìn về phía Vân Tử Lăng.
Hoắc Ảnh Quân cũng nhìn về phía Vân Tử Lăng đang cúi đầu ăn cơm, đôi lông mày hơi nhíu lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Anh Ảnh Quân…”
Nhưng mà ngay lúc Hoắc Ảnh Quân vẫn chưa kịp hồi phục thì Vân Tử Diễm đã xuất hiện.
Sắc mặt của cô ta tái nhợt, cơ thể lung lay như sắp rụng tới nơi vậy.
Mà thứ bắt mắt nhất chính là miếng băng y tế trên mu bàn tay của cô ta.
Rõ ràng là cô ta vừa mới dán xong.
“Ảnh Quân… Anh Ảnh Quân…”
Vân Tử Diễm níu máy, cơ thể muốn đổ xuống.
Hoắc Ảnh Quân thấy vậy thì đứng dậy đi tới.
Nhưng mà nếu nhìn kỹ thì bước chân của anh rõ ràng có hơi chậm.
“Anh Ảnh Quân….” Vân Tử Diễm thấy thời cơ tới gần, cả khuôn mặt vô cùng tái nhợt, cô ta nhìn chằm chằm vào Hoắc Ảnh Quân bằng vẻ mặt rất đáng thương, sau đó cúi đầu nhìn Văn Tử Lăng đang ăn cơm, nói: “Tử Lăng….”
Nói xong, cô ta chậm rãi đi về phía Vân Tử Lăng, ngồi xuống chỗ đối diện cô.
“Tử Lăng, chị đã thuê luật sư giúp bố, em có muốn cùng giúp không?” Cô ta nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo sự cầu xin.
Vân Tử Lăng dừng tay, cô ngước mắt lên nhìn về phía Vân Tử Diễm, cười mỉa mai nói: “Tôi muốn ông ta chết!”
Bốn chữ vô cùng đơn giản đã thể hiện rõ quyết tâm của cô.
Vân Tử Diễm ngây ngẩn cả người.
Bầu không khí có chút quái dị.
“Em… Tại sao em lại có thể như vậy….” Sau mấy giây ngu ngơ, cuối cùng Vân Tử Diễm cũng lấy lại được tinh thần, cô ta thút thít nói.
Người không biết chuyện nhìn vào còn tưởng Vân Tử Lăng đang bắt nạt bông hoa lê trắng yếu đuối Vân Tử Diễm.
“Hu hu hu, ông ấy là bố…”
“Chị có thể đi được chưa?” Cô quay đầu, giọng điệu rất lạnh lùng: “Thật ghê tởm!”
Nghe vậy, khuôn mặt kia của Vân Tử Diễm suýt nữa trở nên méo xệch.
Nhưng mà cô ta biết, Hoắc Ảnh Quân đang ở ngay phía sau cô ta, cô ta tuyệt đối không thể biểu hiện ra vẻ tức giận được.
Thế là cô ta từ từ đứng dậy, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở cùng oan ức: “Chị sẽ cứu bố!”
Nói xong cô ta quay đầu đi về phía phòng khách.
Nhưng mới đi được hai bước, cơ thể cô ta đổ xuống, ngã lên mặt đất.
Hoắc Ảnh Quân híp mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên mặt đất kia, sau khi suy nghĩ mấy giây thì từ từ đi tới.
“Tử Diễm, Tử Diễm, cháu sao thế?” Đột nhiên, giọng nói của Khúc Tịch Kỳ vang lên.
Sau đó Khúc Tịch Kỳ và mấy bà chủ nhà giàu lập tức chạy tới bao vây lấy xung quanh cô ta.
“Quân, Quân, con mau chóng ôm Tử Diễm lên phòng đi, nhanh lên, mu bàn tay của con bé đang chảy máu!” Khúc Tịch Kỳ nhìn về phía anh, la lên.
Hoắc Ảnh Quân nhíu mày, nhưng vẫn đi tới, vẻ không vui trên mặt cũng đã khôi phục lại như ban đầu, anh cúi người bế cô ta lên trên tầng.
Khúc Tịch Kỳ đi theo phía sau.
Đám người đang bâu kín kia cũng lập tức tản ra.
Động tác ăn cơm của Vân Tử Lăng cũng dừng lại, cô buông đũa xuống, lạnh lùng đứng dậy.
Dì Phương lập tức đi tới, rầu rĩ nói: “Mợ chủ, cô muốn trở về sao?”
“Không, chúng ta quay lại đại sảnh yến hội đi.”
Dì Phương vội vàng nói: “Mợ chủ, tôi, tôi…”
“Sao vậy?”
“Tôi có thể xin nghỉ hai tiếng không? Một lát nữa tôi sẽ quay lại.” Thím Phương nhíu mày, bứt rứt bất an nắm lấy quần áo mình.
Vân Tử Lăng ân cần nhìn về phía bà ta hỏi thăm: “Sao vậy? Thím có chuyện gì sao?”
“Mợ chủ đừng hỏi, tôi đi hai tiếng là sẽ về.”
“Được, nếu như thím có việc gấp thì cháu cho thím nghỉ hôm nay, một lát nữa cháu sẽ về với anh ấy.”
“Cảm ơn cô, cảm ơn cô.” Thím Phương lập tức cúi người, sau đó vội vàng chạy ra cửa.
Mà toàn bộ cảnh tượng này đều bị Vân Tử Diễm đang ở trên tầng ba nhìn thấy rõ ràng.
ràng.
――――
Sau một tiếng.
Vân Tử Diễm lại lần nữa xuống tầng, nhưng mà lần này không phải Hoắc Ảnh Quân ôm.
Mà là được Khúc Tịch Kỳ dìu xuống.
Hoắc Ảnh Quân đi xuống tầng, vội vã đi đến trước mặt Vân Tử Lăng.
“Em ăn nhanh như vậy sao?”
Vân Tử Lăng nhìn anh: “Đã một tiếng rồi, không nhanh!”
Một câu ngắn ngủi nhưng có thâm ý.
Người đàn ông lập tức pháp hiện ra chỗ không thích hợp, vội vàng nói: “Vừa nãy ở trên tầng, cô ta…”
“Tôi không có hứng thú muốn biết!” Cô trực tiếp ngắt lời anh.
Thấy vậy, Hoắc Ảnh đột nhiên bật cười.
Vân Tử Lăng nhíu này nhìn anh, hơi khó hiểu: “Anh cười cái gì vậy?”
Người đàn ông bước tới trước hỏi: “Có phải là em đang ăn dấm không?”
Vân Tử Lăng ngơ ngác một chút, hơi sững sờ.
“Có phải là em đang ăn dấm không? Em không thích anh tới gần cô ta, không thích anh ôm cô ta, đúng không?”
“Đồ điên!” Vân Tử Lăng lạnh lùng vất lại hai chữ rồi xoay người đi đến khu đồ ngọt.
Hoắc Ảnh Quân đi đến cười nói: “Em yên tâm, qua mấy ngày nữa là em sẽ biết rõ ràng chân tướng!”
Vân Tử Lăng không nói gì, cầm lấy một chiếc bánh ngọt bắt đầu ăn.
“Cậu chủ, mợ chủ.” Thím Phương đột nhiên xuất hiện.
Vân Tử Lăng nhìn qua phía bà ta, phát hiện trên đầu bà ta hơi ẩm ướt thì không nhịn được hỏi thăm: “Sao vậy?”
“Không sao ạ, bên ngoài trời đang mưa.”
“Trời lại mưa sao?” Vân Tử Lăng có chút không thoải mái, đợt mưa này đã kéo dài suốt một tuần, cô nói với thím Phương: “Thím vẫn chưa ăn gì đúng không, để cháu đi lấy cho dì chút đồ ăn.”
Nói xong, Vân Tử Lăng cầm đĩa đi lấy đồ ăn trên bàn, cuối cùng đưa cho bà ta: “Thím sang quán cà phê kia ngồi ăn đi, ở bên đó ít người.”
Thím Phương xấu hổ nói: “Cảm ơn mợ chủ.”
Sau đó bà ta vội vàng bê đĩa đồ ăn rời đi.
Vân Tử Lăng thu lại nụ cười trên môi, quay người không muốn phản ứng người nào đó.
“Em nghe tôi giải thích được không? Vừa nãy ở trên tầng….”
“Hoắc Ảnh Quân!” Cô ngắt lời anh, ánh mắt nhìn anh rất là không vui.
Hoắc Ảnh Quân không nói chuyện, cứ nhìn cô như vậy, có chút oan ức nói: “Vừa rồi anh với cô ta không có gì cả, chỉ là đưa cô ta lên tầng thôi, sau đó anh đi vào phòng của chúng ta nói chuyện với anh cho nên mới tốn nhiều thời gian như vậy.”
Vân Tử Lăng nhìn qua anh, nhất thời không biết nói gì.
“Tử Lăng, thật ta mẹ tôi cũng rất mong chờ đứa bé ra đời, thái độ của bà ấy đối với em cũng đang dần thay đổi.” Người đàn ông vô cùng vui vẻ, đây là tin tức tốt nhất anh nhận được trong hôm nay.
Anh cho rằng anh đưa Vân Tử Diễm lên tầng xong, chắc chắn mẹ anh sẽ lại nói mê sảng gì đó.
Nhưng không ngờ rằng sau khi bà ấy gọi anh vào phòng nói, điều bà ấu nói chính là bảo anh chăm sóc tốt cho cô, cùng với đứa bé ở trong bụng.
Điều này khiến anh vô cùng kinh ngạc.
Đây chẳng phải là bà ấy đang bắt đầu tiếp nhận cô sao!
Vân Tử Lăng nhìn nụ cười xán lạn như đứa trẻ của người đàn ông, cô biết, anh còn mong đạt được sự thấu hiểu và ủng hộ của Khúc Tịch Kỳ hơn cả cô.
Không hiểu sao, bao nhiêu oán hận trong lòng cô, bây giờ không thể nói nên lời.
Cuối cùng cô chỉ có thể khẽ thở dài: “Mặc kệ anh đang làm cái gì, tôi chỉ muốn nói là, anh phải nhìn rõ xem rốt cuộc cô ta là ai?”
“Rốt cuộc cô ta là ai?” Hoắc Ảnh Quân lặp lại, sau đó lập tức nhíu mày: “Em cho rằng anh coi cô là Hi Vân?”
“Được rồi, tôi mệt mỏi rồi, chúng ta ngồi một lúc đi.
Cô không muốn truy đến cùng, liệu anh có cô ta như là Hi Vân không?
Thế nhưng mà cô lại không có cách nào có thể quên được cảnh tượng anh bỏ cô lại ở đồn cảnh sát và lao về phía trước….
――――
Trong quán cà phê.
Thím Phương ngồi ở một nơi hẻo lánh ăn đồ ăn.
Cả ngày nay, bà ta bận tới bận khi, chưa kịp ăn cái gì cả, lúc này bà ta quả thật vô cùng đói.
Mà bà ta cũng biết mình chỉ là một người hầu, không thể ngồi ở chỗ quá bắt mắt.
Dù sao chỗ này cũng là nhà họ Hoắc.
“Uống chút gì đi!” Đột nhiên một giọng nói vang lên.
Sau đó một cốc đồ uống xuất hiện trước mặt bà ta.
Thím Phương sững người, bà ta không ngờ rằng mình đã ngồi ở một nơi hẻo lánh như thế mà còn bị người phát hiện.
Nhưng khi bà ta ngẩng đầu nhìn một cái thì lại càng ngây dại hơn.
“Bà làm ở chung cư Vịnh Hải không tệ nhỉ, tiền lương đãi ngộ một tháng chắc là rất cao!”
Thím Phương nhìn cô ta đầy đề phòng: “Cô Vân, cô muốn tìm mợ chủ nhà tôi sao? Cô ấy đang ở sảnh yến hội, không phải ở chỗ này!”
Vân Tử Diễm khẽ mỉm cười: “Bà đừng khẩn trương như vậy, tôi không phải tới đây tùm cô ta, chỉ muốn tâm sự cùng bà một chút thôi!”
Thím Phương nhíu mày nhìn cô ta.
“Ánh mắt của bà như vậy là sao, tôi cũng không phải là yêu quái, chẳng lẽ còn có thể ăn thịt bà được sao?” Vân Tử Diễm cười một tiếng: “Bà nhanh ăn đi, suốt cả ngày nay bà đã phải bôn ba vì đứa con trai kia, chắc là vẫn chưa được ăn gì đâu nhỉ?”
Thím Phương lập tức ngây người, nhìn chằm chằm vào cô ta, kinh ngạc nói: “Cô, cô, cô…”
“Bà nói thử xem, vay nặng lãi chín tỷ, bà lấy cái già để trả?” Vân Tử Diễm mỉm cười nói: “Đúng rồi, lãi suất của vay nặng lãi rất lớn, tôi tin chắc với cái kiểu váy mặt lãi lãi mẹ đẻ lãi con này, sau một tháng phải tăng ít nhất lên mười lăm tỷ!”
Cái nĩa của thím Phương lập tức rơi lên mặt bàn, bà ta há hốc miệng: “Mười… Mười lăm tỷ?”
“Chẳng lẽ bà không biết vay nặng lãi đáng sợ như thế nào sao? Một khi các người không có đủ năng lực để trả, chỉ sợ là con của bà sẽ không được toàn thây!”
“Cô, cô nói bậy!” Khóe miệng thím Phương run rẩy: “Trên thế giới này có cảnh sát!”
“Nói bậy? Có thể trắng trợn làm người cho vay nặng lãi, bà nghĩ sau lưng họ không có kẻ chống lưng sao? Bà tự xem đi.” Nói rồi cô ta lấy điện thoại ra đưa cho bà ta xem những tin tức về cho vay nặng lãi.
Đó đều là những tin tức về những người bị bên cho vay nặng lãi đuổi giết, phanh thây, biến mất khỏi thế giới.
Cuối cùng thì không ai biết nữa.
Thím Phương ngây ngẩn cả người, bà ta nhìn điện thoại một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
“Con của bà năm tuổi đã không có bố, một mình bà nuôi lớn nó cũng không để dàng, nếu như thật sự bị người ta đuổi cùng giết tận thì, chậc chậc…. Thật là đáng tiếc mà!”
Con ngươi của thím Phương co rút lại: “Tôi muốn báo cảnh sát, tất cả… Tất cả là tại những kẻ lia lừa gạt con tôi đánh bài đánh bạc, trước đây thằng bé là một đứa bé ngoan!”
Vân Tử Diễm cười: “Nếu như cảnh sát thật sự quan tâm thì con bà bây giờ sẽ cần trốn Đông trốn Tây sao!”
“Cô… Cô điều tra tôi?” Thím Phương run rẩy nhìn về phía cô ta.
“Tôi đang quan tâm bà mà thôi!” Nói xong cô ta lấy từ trong túi ra một tâm sther ngân hàng: “Trong này có mười năm tỷ, bà có thể đi kiểm tra.”
Thím Phương nhíu mày nhìn tấm thẻ, sau đó lại nhíu mày nhìn cô ta: “Cô có ý gì?”
“Chín tỷ dùng để trả hết nợ nần của con trai bà, còn sáu tỷ là phí cho bà dẫn theo con trai bà rời khỏi thành phố Nam Dương, đến mấy thành phố tuyến ba tuyến bốn, số tiền kia sẽ đủ cho các người sống cả đời!”
Thím Phương nhíu mày không hiểu: “Tại sao cô lại có lòng tốt giúp tôi như vậy.. Chẳng lẽ… Cô muốn tôi làm cái gì?”
Vân Tử Diễm khẽ cười một tiếng: “Tôi thích nói chuyện với người thông minh!”
Nói xong cô ta lại lấy ra một bọc giấy gấp đẩy đến trước mặt bà ta: “Chỉ cần bà bỏ thứ này vào đồ ăn của cô ta là được!”
Thím Phương nhìn về phía cô ta, nghi ngờ hỏi: “Đây, Đây không phải là… Thuốc sinh non chứ?”
Vân Tử Diễm đứng dậy, cúi người, khóe miệng lạnh lùng cong lên: “Nếu không thì dựa vào đâu mà bà cảm thấy tôi sẽ cho bà mười lăm tỷ?”
“Đây, đây là chuyện thất đức, tôi không làm!” Thím Phương vội vàng lắc đầu.
Vân Tử Diễm không nóng nảy, cô ta khẽ cười một tiếng: “Bà đừng từ chối vội, cứ suy nghĩ cẩn thận đi, tính mạng của con cô ta quan trọng hy con bà quan trong, hay là bà cho rằng cô ta sẽ cho bà chín tỷ để bà trả nợ?” Nói xong cô ta còn cười giễu cợt một tiếng: “Trần đời này cô ta ghét nhất những người đánh bạc nghiện ma túy, nếu biết con trai bà đều có hai thứ này, bà nghĩ cô ta sẽ còn giữ bà lại làm người giúp việc?’
Cô ta cong khóe miệng, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng: “Mọt khi cô ta phát hiện chuyện của con trai bà, đuổi bà đi, như vậy bà sẽ không còn bất cứ giá trị lợi dụng gì nữa, đừng nói là mười lăm tỷ, bà còn chẳng đáng giá bằng mười năm nghìn!”
Thím Phương kinh ngạc nhìn cô ta, không biết nói cái gì.