Mộ An An cất điện thoại đi: “Ra gọi điện thoại một lúc, tín hiệu trong nhà không tốt lắm.”
Wifi trong nhà rõ ràng là bị ngắt kết nối nên cơ bản sẽ không có tín hiệu.
“Suy cho cùng cũng là rừng núi.”
– Mộ Tài Tiệp tự nhiên ngồi bên cạnh Mộ An An, ánh mắt liếc về phía cô.
Mộ An An vờ như chưa thấy gì, mỉm cười: “Cậu út vẫn nhớ trước đây sao?”
“Ý con là….”
“Chúng ta thường hay cãi nhau đó.” – Mộ An An nhìn Mộ Tài Tiệp: “Lúc trước khi còn nhỏ, một câu không vừa ý là không vui, cậu cũng không quen con nên thường hay cãi nhau thôi.”
“À đúng rồi, chúng ta thường hay cãi nhau.” – Mộ Tài Tiệp vội phối hợp.
Mộ An An tiếp lời: “Chẳng qua con biết là cậu rất yêu thương con. Kẹo và đồ ăn mà con thích cậu đều lén lấy cho con, kể cả là sinh nhật con, cậu cũng sẽ lén tặng quà cho con.”
Khi Mộ An An vừa dứt lời, Mộ Tài Tiệp đột nhiên bật cười, khua tay: “Đây đều là chuyện quá khứ, không nhắc lại cũng được.”
Mộ An An mỉm cười, thực sự không có gì để nói.
Vì không có gì phải nói cả.
Mộ Tài Tiệp trước mặt là giả.
Đó không đơn giản là một câu hỏi khập khiễng.
Năm đó, mối quan hệ giữa Mộ An An và Mộ Tài Tiệp rất tệ, đánh nhau với gây gổ như cơm bữa.
Con người Mộ Tài Tiệp này thật sự rất đáng ghét.
Mộ An An thích gì thì đều giành với cô.
Nhất là khi ăn cơm, nếu Mộ Tài
Tiệp ngồi vào bàn trước mà có món Mộ An An thích ăn thì nhất định đĩa đồ ăn đó sẽ hết ngay.
Chưa kể đến rằng ngày sinh nhật của Mộ An An, cô chưa bao giờ nhận được bất kỳ món quà nào từ Mộ Tài Tiệp.
Mộ Tài Tiệp thường hay chọn những món mà mình thích từ trong đống quà của Mộ An An, quang minh chính đại lấy đi, mỗi lần đều chọc đến Mộ An An tức điên lên.
Thực sự rất đáng ghét.
Trong lòng Mộ An An có ba cái nghi ngờ.
Thứ nhất: Rốt cuộc đối phương là ai, sao lại giả mạo Mộ Tài Tiệp?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!