Nhất là khi nhìn thấy Mộ Tài Tiệp đang giải thích chuyện gì đó với nhân viên gần sảnh.
Hắn ta năng động, gương mặt còn mang nụ cười, cả người đều toát ra vẻ sảng khoái, đôi chân khi bước đi cũng rất nhanh nhẹn.
Chân phải lại càng không có dấu tích bị què.
Mộ An An càng nhìn càng cảm thấy lạnh cả người.
Nhất là khi gió thổi ngang qua,
Mộ An An lại run lên trong vô thức.
Lúc này, A Nhị trong điện thoại vẫn tiếp tục báo cáo.
“Người của chúng tôi đã nghe ngóng được một chuyện khi Mộ Tài Tiệp còn sống ở huyện, theo lời bác sĩ tại phòng khám gần nhà của Mộ Tài Tiệp cho biết thì vết thương ờ chân của Mộ Tài Tiệp ban đầu có thể được chữa khỏi nhưng hắn đã trì hoãn việc chữa trị. Vì vậy dựa theo các manh mối, cơ bản thi chúng tôi có thể đoán rằng Mộ Tài Tiệp sau
khi đến gặp Giang Trấn và bị đánh nhiều lần, nên chân không thể cứu chữa.”
Khi A Nhị báo cáo những chuyện này xong, Mộ Tài Tiệp đang trao đổi với nhân viên đã chú ý đến Mộ An An bên này.
Hắn mỉm cười gọi Mộ An An và đi về phía cô.
“Anh có hình mấy năm nay của anh ta không?” – Mộ An An hạ giọng hỏi.
“Có, để tôi gửi cô.” – A Nhị nói.
Mộ An An kết thúc cuộc gọi.
Vài giây sau, A Nhị gửi những tấm hình vài năm gần đây của Mộ Tài Tiệp cho Mộ An An, bao gồm cả hình Mộ Tài Tiệp đến tập đoàn Giang thị tìm Giang Trấn một năm trước.
Trong hình thì Mộ Tài Tiệp mặc sơmi hoa và đeo một chiếc dây chuyền vàng, khác hẳn với một tay ăn chơi bất cần trong ký ức của Mộ An An.
Thanh niên trong hình rõ ràng là bị dồn vào đường cùng, thoạt nhìn thì không nhìn thấy có văn
hoá, tính tình cũng tệ, cư xử thô tục, là một đàn anh xã hội đen què chân.
Nhìn lại khoảnh khắc đó, khuôn mặt đó y hệt như Mộ Tài Tiệp trong ký ức của Mộ An An.
Nhưng Mộ An An nhìn vào tấm hình này thì thấy chân mày Mộ Tài Tiệp trông rất dữ, ngược lại cảm thấy đây mới là dáng vẻ thường ngày của cậu út trong ký ức của cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!