Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội

Anh lạnh lùng hỏi một câu.
Mộ An An xoay đầu nhìn một cái, giải thích: “Chú đừng quan tâm cô ấy, chỉ là bị say xe nên nằm như thế sẽ dễ chịu một chút, một lát là không sao rồi ạ.”
Tiểu Cửu nằm nên không nhìn thấy biểu cảm của Mộ An An, nhưng nghe được công phu nói dối của Mộ An An thì bái phục.
Nếu cô có được công phu đó thì
cái tên Tống Đình chết tiệt kia đã sớm tử nạn trong tay cô rồi.
“Thất gia, không phải công ty chú có việc sao, sao đột nhiên quay lại thế ạ?”
Mộ An An chuyển chủ đề.
Tông Chính Ngự thu ánh mắt lại ánh mắt từ trên người tiểu Cửu.
Anh không trả lời vấn đề của Mộ An An mà hỏi ngược lại: “Ra ngoài?”
“Dạ, đúng ạ.”
Mộ An An xem như vẫn còn bình tĩnh: “Cô ẩy nói muốn đi thăm một người bạn ờ bên đây, cháu đi cùng cô ấy.”
Cùng lúc đó Mộ An An đã mở cửa xuống xe, sau đó đóng cửa lại.
Mộ An An tựa vào cửa xe, vừa hay chắn được nửa cái cửa sổ.
Tiểu Cửu lén ngước mắt nhìn một cái, vội vã nhổm lên từ dưới xe ngồi vào bên cạnh, xoay người nhìn về phía bên cạnh.
Dùng sự phản chiếu của kính để
nhìn tình hình của Mộ An An.
Mộ An An dán người lên xe, nhưng Thất gia thì đối diện thẳng với chiếc xe.
Anh đưa tay chỉnh lại tóc mái của Mộ An An: “Ra ngoài bao lâu?”
Nói xong anh cúi đầu nhìn chiếc chân đang bó bột của Mộ An An.
Chân mày anh khẽ cau lại, trực tiếp bế thẳng Mộ An An ra phía sau xe.
Người lái xe tự động bật mờ cốp xe.
Thất gia đặt Mộ An An ngồi đàng hoàng, chỉnh lại cổ áo cô rồi nhắc nhở: “Chân bị thương, bản thân phải chú ý một chút, đừng đứng mãi.”
“Cháu biết rồi ạ.”
“Cháu biết cái gì?”
Tông Chính Ngự đưa tay gõ trán Mộ An An: “Chưa ngày nào thấy cháu ở yên.
Tối nay đã phải ra ngoài rồi mà bây giờ còn đi.”
“Đứa trẻ này, khi nào cháu mới
chịu nghe lời dưỡng thương cho tốt?”
Đối mặt với những lời giáo huấn nghiêm khắc của Tông Chính Ngự, Mộ An An liền tủi thân nhìn anh: “Chú Ngự.”
Cô đưa tay về phía Tông Chính Ngự bày tỏ muốn được ôm.
“Đừng tỏ vẻ đáng thương, ta đang suy nghĩ có nên cho cháu đi Chi Shan không.”
Miệng Tông Chính Ngự thì từ chối nhưng vẫn đi lên trước một bước để bé con ôm.
Anh đưa tay xoa gáy bé con: “Dưới con mắt của ta mà cháu còn không an phận như thế, còn một mình đi Chi Shan nữa thì cháu có phải là lên trời luôn không?”
“Làm gì có ạ!”
Mộ An An kháng nghị: “Rõ ràng cháu ngoan như thế, cháu vẫn luôn nghe lời Bác sĩ cố dưỡng thương thật tốt.”
Mặt Mộ An An cọ vào lòng Tông Chính Ngự vài cái, sau đó ngẩng đầu, đặt cằm lên bụng dưới anh, cười tươi nhổm dậy nhìn anh.
“Chân cháu đẹp như thế mà không dưỡng cho thật tốt thì ảnh hường lắm.”
Nụ cười của cô gái tươi tắn mang theo ánh sáng: “Cháu yêu cái đẹp như thế sao có thể đề chân mình không đẹp được.”
Nói rồi Mộ An An còn lắc lư chiếc chân đang bó bột, nhưng bởi vì quá dùng sức lắc nên nếu không vì đang ôm chặt Thất gia thì cô đã bị văng ra khỏi xe rồi.
Nhưng vì dán vào quá chặt nên mặt Mộ An An có chút cọ lên khóa thắt lưng bằng kim loại của
Thất gia.
Tông Chính Ngự lập tức kéo mặt Mộ An An ra: “Đừng đụng bậy bạ.”
Giọng người đàn ông hơi khàn, Mộ An An cuối cùng cũng hiểu được, đỏ mặt ngượng ngùng quay sang nhìn chỗ khác.
Cô cảm thấy sầu vô cùng.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!