Lời cỏ còn chưa nói xong thi nụ hôn của Tông Chính Ngự đã đáp lên trán Mộ An An.
Môi của anh cũng giống như tính cách anh vậy, đều lạnh.
Vì bị dị ứng nên Mộ An An cảm thấy cả khuôn mặt đều nóng hồi, nhưng bị Thất gia đặt một nụ hôn như thế liền cảm thấy vị trí đó lập tức mát lạnh.
Lành lạnh, mềm mềm rất dễ chịu.
Còn có tác dụng hơn bất kỳ thuốc
mỡ nào.
Mộ An An thầm ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Thất gia xoa xoa đầu cô: “Ta đợi cháu ở ngoài, bôi thuốc xong ta sẽ vào.”
Mộ An An ngoan ngoãn gật đầu.
Tông Chính Ngự đứng lên sau đó vỗ vỗ đầu Mộ An An: “Ngoan một chút, bé con.”
Anh nói một câu giống như lời cảm khái sau đó cất bước rời đi.
Mà câu cảm khái đỏ khiến trái tim Mộ An An ấm áp một hồi, vô
cùng kích động.
Mãi cho đến khi người đàn ông nhẹ nhàng đóng cửa, nụ cười Mộ An An mới từ từ khuếch tán.
Cuối cùng biến thành một nụ cười sáng lạn.
Một câu ‘Ngoan một chút, bé con’ khiến Mộ An An hiểu được tất cả những việc cô bán thảm hay là giả vờ đáng thương anh đều biết.
Anh chỉ muốn sủng cô.
Càng nghĩ lòng Mộ An An càng cảm thấy ngọt ngào.
Ngọt như mật.
Nếu không phải đang bị dị ứng và chân bó bột, Mộ An An thật muốn ôm chăn lăn lộn vài vòng trên giường.
Được sủng như thế rất hạnh phúc.
Cái kiều mà cho dù bản thân có quậy, có làm gì thì người đàn ông đó đều biết, nhưng anh ta cứ cưng chiều bạn.
Thật sự khiến người ta mê muội.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!