“Cách của cô là gi?”
Quách Nguyệt Hoa giành trước hỏi.
Giang Trấn cũng tiến lên một bước: “An An, nếu con đã có cách thì nói với chúng ta trước, không cần biết cách gì cứ nói ra trước, chúng ta cùng thương lượng.”
Câu này của Giang Trấn là nhấn mạnh đề Quách Nguyệt Hoa nghe.
Lúc nói xong ông quay sang nhìn Quách Nguyệt Hoa một cái.
Rõ ràng là đang lên án khi nãy Quách Nguyệt Hoa cứ nắm mãi chuyện này mà cãi, thật ra ông không hề biết cách của Mộ An An rốt cuộc là cái gì!
Mộ An An im lặng nghe lời của Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa, sau đó cũng dò xét biểu cảm của cả hai.
Đồng thời cô phát hiện ra một điềm thú vị.
Hai người này chì quan tâm cách mà cô có thể cứu Giang cầm, dường như không hề để tâm tới cái cách này sau khi Giang cầm nghe xong thì sẽ có phản ứng như thế nào?
Quách Nguyệt Hoa thấy Mộ An An không nói gì, thì hỏi dò: “Tiểu thư An An, nếu cô đã có cách thì đừng thừa nước đục thả câu nữa.”
Mộ An An cố tình làm khó: “Hai ngày nay con vẫn luôn xem tin
tức, cũng biết được dáng vẻ chị gái bị công kích, càng biết được vì chuyện của chị gái mà công ty dược liệu của tập đoàn dược liệu đã xuất hiện ra vấn đề to lớn, thậm chí còn liên lụy đến ba, phải từ bỏ chức tổng giám đốc.”
“Lúc con xem những tin tức này thì vô cùng sốt ruột, muốn giải quyết giúp ba. Nhưng lúc này lại không thể sử dụng biện pháp cứng rắn, cho nên con đã suy nghĩ ra một cách…”
Mộ An An cố ý nói kiểu không ra hơi.
Quách Nguyệt Hoa và Giang Trấn chỉ đợi mỗi cái này.
Nghe Mộ An An nói một đống vậy mà lại chả nói tới vấn đề mấu chốt, hai người bây giờ bắt đầu có chút sốt sắng.
Giang Trấn lại bắt đầu lau mồ hôi.
Ngược lại Quách Nguyệt Hoa vẫn còn có thể duy trì trạng thái của mình!
Dưới biểu cảm căng thẳng của hai người, Mộ An An còn có thể cố ý nói một câu: “Thôi vậy, con vẫn là không nên nói.”
Biểu cảm Quách Nguyệt Hoa lập tức trở nên khó coi.
Giang Trấn lập tức nói: “Sao mà không nói rồi?”
“Cách này không tốt lắm, con sợ con nói ra rồi sẽ khiến ba và dì nghĩ con có ý xấu, không phải thật sự muốn giúp chị gái.”