“Tôi không nói ra, tôi sợ ông sẽ quên mất gốc gác của mình.” -Quách Nguyệt Hoa nói:” Chúng ta có được như ngày hôm nay, tất cả đều phụ thuộc vào tính toán từng bước của tôi, không nói đến nhà họ Giang, công ty hiện tại đều có cổ phần của tôi! bây giờ ông dám nói con gái tôi không hơn gì con gái của Mộ Thanh, ông đùa tôi à!
Mộ An An nghe từng câu từng chữ Quách Nguyệt Hoa nói chuyện về năm xưa, cảm xúc rất kích động, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân mình.
Bàn tay cầm điện thoại đột nhiên buông ra, xoay người lướt xe lăn.
Nắm chặt điện thoại, cơ thể run rẩy vì tức giận.
Những chuyện mà Quách Nguyệt Hoa nói, Mộ An An đều đã có điều tra bảy tám phần, biết được năm đó Giang Trấn cùng Quách Nguyệt Hoa cấu kết với nhau làm việc xấu, lừa gạt tình cảm của mẹ
cô, mưu sát mẹ cùng ông ngoại cô rồi ra tay cướp đoạt Mộ gia.
Nhưng điều tra rồi biết một chuyện.
Chính tai nghe được Quách Nguyệt Hoa nói ra, thậm chí còn nói ra một cách đắc ý, tự hào những điều xấu xa mà bà ta đã làm!
Mộ An An làm sao có thể không kích động được chứ?
Mộ An An có thể nào không hận sao?
Cô đến bây giờ vẫn không nghĩ ra được, một người không biết xấu hổ như thế nào, mới có thể cảm thấy những thứ đạt được từ người khác, là tự mình tính toán có được?
Quả thực buồn cười!
Quả thực hoang đường!
‘Bịch!’
Điện thoại trên đùi Mộ An An rơi đập trên mặt đất, phát ra tiếng .
Cô quá phẫn nộ, đến mức xe lăn cũng run rẩy theo.
Mà động tĩnh này, trực tiếp làm cho Quách Nguyệt Hoa và Giang Trấn đang cãi lộn, cùng lúc nhìn về phía Mộ An An với vẻ mặt hoảng sợ.
Mộ An An vội vàng cúi đầu xuống, không đề hai người thấy rõ biểu cảm của cô, còn cô thì giả vờ như đang nhặt điện thoại.
Đồng thời, dùng thời gian nhanh nhất, kìm nén cảm xúc của mình xuống.
“An, An An?” – Giang Trần kêu lên, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, vô ý thức hướng mắt về phía
Quánh Nguyệt Hoa.
Quách Nguyệt Hoa trên mặt cũng có chút kinh hãi cùng bối rối, nhưng so với Giang Trấn thì tốt hơn một chút.
Bà ta nói: “An An , con đến khi nào vậy ?
Mộ An An ngẩng đầu lên, cảm xúc trên mặt đã hoàn toàn được kìm nén giấu đi.
Cô nói:” Tôi vừa mới tiến đến, điện thoại liền rơi .”
Giang Trấn đang gấp gáp lau mồ
hôi lạnh trên trán, tay vừa run vừa lau, không cầm chắc khăn tay có thể rơi bất kì lúc nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!