Bởi vì rất nhiều thương nhân, mục đích của họ chính là để kiếm tiền.
Những tập đoàn như Mộ thị cơ bản có thề xem như là công ty từ thiện, như vậy hoàn toàn không ai muốn đầu tư vào.
Nhưng vẩn đề quan trọng là thế giới này vĩnh viễn đối lập.
Những người trọng quyền lợi, nhưng cũng có một số người giống như mẹ và ông ngoại, bởi vì có tiền vốn của bọn họ, có tinh thần nghiên cứu của mẹ và ông ngoại khiến cho tập đoàn Mộ thị trong nhân gian, dưới những cái miệng của nhân dân.
Trờ thành sự tồn tại rất thần kỳ.
Nhưng đáng tiếc…
Bây giờ Giang thị đã ám hết mùi của thương giới rồi, tất cả đều đã thay đổi.
Mộ An An thầm siết chặt nắm tay.
Có một ngày.
Sẽ có một ngày cô sẽ khiến Giang thị biến mất khỏi Giang Thành.
Cô sẽ khiến hai chữ to lớn ‘Mộ thị’ này, đứng sừng sững trở lại, trờ lại thành công ty thuần khiết và thần thánh trong lòng nhân dân.
Cô sẽ khiến ước nguyện của mẹ và ông ngoại hoàn toàn phơi bày ra hết.
Sẽ như thế!
Mộ An An quyết tâm trong lòng.
Cô hít sâu một hơi, sau đó thu tầm mắt lại từ tòa nhà nhìn sang La Sâm nói: “Đi thôi.”
La Sâm nhìn Mộ An An một cái, không nói gì mà khởi động xe, chạy về hướng Giang gia.
Lúc cách nhà Giang gia tầm 10 phút đường đi thì điện thoại Mộ An An vang lên.
Là cuộc gọi Wechat.
Lúc nhìn thấy avatar là tiểu Cửu thì cô có chút ngạc nhiên.
Từ khi Mộ An An về Giang Thành, liên lạc giữa cô và tiểu Cửu cũng ít đi rất nhiều.
Trừ lúc tiểu Cửu bị cô chế nhạo về bài thi xong thì không liên lạc gì nữa.
Cho lên lúc này đột nhiên tiểu Cửu gọi điện đến, Mộ An An rất bất ngờ.
Vừa bấm bắt máy, Mộ An An lập tức cầm điện ra xa tai.
Trong ống nghe, tiểu Cửu liền gào oang oang: “Chị gái học bá, mau cứu tiểu Cửu, tiểu Cửu sắp
chết, chết rồi chết rồi, thảm quá rồi, aaaaa, sao lại như vậy, sao em lại có ba mẹ như vậy!”