Lúc này còn lạnh lùng hơn lúc nãy.
Đôi tay cô đặt lên bàn, cơ thể hơi
nghiêng về trước, cô nhìn Giang Cầm khẽ nhếch môi, cố ý đè thấp giọng: “Tông Thất mà cô muốn gặp đã đến rồi.”
Giang cầm khựng lại, sau đó vô thức nhìn ra phía cửa.
Tựa như lời đó của Mộ An An nói là ám chỉ Tông Thất đang đứng ngoài cửa.
Giang cầm không một giây do dựng đứng thẳng lên, muốn chạy ra ngoài cửa nhưng lại bị Mộ An An mạnh mẽ chộp lấy cánh tay, kéo thẳng về vị trí cũ.
“Không phải là tìm tôi sao, muốn chạy đi đâu?”
Mộ An An nói.
Nhưng âm thanh ấy là do máy biến âm đặt vào họng mà phát ra, hoàn toàn là giọng nói của Tông Thất.
Điều này khiến cho Giang cầm nãy giờ vẫn luôn xông ra phía cửa sững người lại.
Cô ta xoay đầu lại, mở to mắt nhìn chằm chằm Mộ An An đang ngồi ở đó.
Mộ An An hơi ngẩng cằm lên, tháo máy biến âm nhỏ ở dưới cằm ra cho Giang cầm nhìn rõ hơn.
Cô bắt chéo chân, hoàn toàn dùng phong cách của Tông Thất: “Nữ thần, bây giờ tôi đã xuất hiện trước mặt cô rồi nè.”
Mặc dù bây giờ Mộ An An không có cải trang thành Tông Thất.
Nhưng cái kiểu hiếu chiến và ngang ngược lại mang theo chút hư hỏng của Tông Thất lại lộ ra hết.
Cho nên dù không cần cải trang cũng có thể khiến Giang cầm nhận ra chỉ bằng một ánh mắt.
Đó là Tông Thất.
Tông Thất mà từ lúc ở Mộ Vân Sơn đã cám dỗ cô!
Chơi trò lạt mềm buộc chặt, chơi trò ‘chó liếm’, độc tài bá đạo, chơi đến tiện tay xoay Giang cầm quay vòng vòng.
Giang cầm nhìn chằm chằm Mộ An An.
Mặc dù đại não đã nghĩ thông
những thứ này, nhưng trên phương diện cảm xúc Giang Cầm vẫn chưa thể chấp nhận.
Thậm chí còn sụp đổ.
Vốn dĩ bắt đầu từ chuyện ở Giang Đô Hội cô ta đã bị đưa đến bờ vực rạn nứt, cộng thêm việc bị nhốt trong trại tạm giam mấy ngày, bị cảnh sát tra hỏi tứ phương, bị đánh gãy chân phải, những thứ này đã khiến tinh thần của Giang cầm thiệt hại nghiêm trọng.
Cô ta chỉ chừa lại một hơi thở, một chút lý trí để tim Tông Thất.
Nhưng Tông Thất mà hôm nay xuất hiện trước mặt cô.
Lại là Mộ An An mà cô ghét nhất!
Là người mà trước giờ cô chửi bởi và tính kế.
CHUYỆN NÀY KHÔNG THẾ NÀO!
Giang cầm đột nhiên gào thét lên!
Cái kiểu gào thét đó mang theo sự điên cuồng đến cực điểm, cái kiểu tinh thần lụi bại, đủ để xuyên qua lỗ tai.
Mộ An An dùng chân trái đạp lên bàn một cái, xe lăn trượt ra sau.
Đôi tay Giang cầm vịn lên bàn, nửa cơ thể bò ra bàn xông về phía Mộ An An, trừng mắt: “Là mày! Thì ra là mày! Là mày, tất cả đều tại mày!
Tông Thất là mày!
Lúc ở du thuyền, người hại cho anh trai tao thành dáng vẻ đó chính là mày!”
“Không sai, là tao.”
Biểu cảm Mộ An An điềm tĩnh,
thẳng thừng thừa nhận.
“Ờ Giang Đô Hội nói cái gì mà hẹn hò với tôi, thật ra tặng hoa cho tôi là muốn tôi ký khế ước bán thân! Là vì để những tên đàn ông đó làm nhục tôi!”
“Nếu cô không để cho những tên đàn ông đó làm nhục tôi, thì cô cũng sẽ không bị làm nhục.”
Mộ An An binh tĩnh đáp.
Cô chỉ là trả đũa mà thôi.
Giang cầm đã uy hiếp đến tận cửa, cô không thể ngồi yên chờ
chết được, thậm chí không thể như thánh mẫu mà tránh khỏi đòn đánh của Giang cầm mà chẳng lảm gì.
Trên võ đài, nắm đấm của Mộ An An luôn là ở thế tấn công.
Giống như tính cách cùa cô vậy.
Sẽ tấn công rất mãnh liệt, trước giờ sẽ không phòng thủ hay là né tránh.
“Bao gồm cả chuyện dẫn dắt tao tông mày cũng là do mày!”