Mộ An An còn chưa kịp nói vào đi, thì người gõ cửa ở bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.
Lúc nhìn rõ người tiến vào, Mộ An An rất bình tĩnh nhét điện thoại xuống dưới chăn.
Ngoài cửa phòng, người tiến vào là người mặc một thân trang phục lịch thiệp – Giang Trấn, và Quách Nguyệt Hoa mặc chiếc đầm cao sang.
Bất kể vào lúc nào Quách Nguyệt Hoa cũng đều duy trì khí chất cao quý của mình.
Bà ta tháo nón rồi chỉnh lại tóc mình, bà hoàn toàn xem bản thân mình là một quý bà Châu Âu ở thể ký trước.
So với Quách Nguyệt Hoa khí chất cao quý, thì Giang Trấn ở bên cạnh có chút ngượng ngùng, có chút do dự lưỡng lự nên trông có chút rén.
Mộ An An lạnh lùng nhìn bọn họ, không chủ động lên tiếng.
Lúc Giang Trấn đóng cửa phòng bệnh thì
Quách Nguyệt Hoa đã đi đến bên giường của Mộ An An.
Bà ta lạnh mặt, hơi ngẩng cằm nhìn Mộ An An.
Biểu cảm Mộ An An vẫn bình tĩnh như cũ, vẫn im lặng.
Giang Trấn đi tới nhìn thấy bầu không khí như vậy tất nhiên là cảm thấy ngại ngùng.
Giang Trấn lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên cười.
Ông nói: “An, tiểu thư An An, tôi nghe nói cô bị thương cho nên đặc biệt đến đây hỏi thăm, cô, cô không sao chứ?”
Giang Trấn nói một câu như thế, dáng vẻ có chút khổ sở.
Ông không ngừng dùng khăn tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán bản thân.
Mộ An An nhìn Giang Trấn rồi lại nhìn Quách Nguyệt Hoa ở bên cạnh, đột nhiên cười lên: “Chú Giang, tôi không sao.”
Nói xong còn bổ sung một câu: “Chỉ là khi nãy hơi căng thẳng.”
Giang Trấn khựng lại: “Cái gì?”
Mộ An An cố ý nói một câu: “Nhìn thấy chú Giang và bà Quách Nguyệt Hoa tiến vào tôi còn tưởng hai người đến đây khởi binh hỏi tội tôi chứ.”
Nhưng không phải.
Dáng vẻ mà Quách Nguyệt Hoa đem lại là cái kiểu đứng một bên liếc xéo về phía Mộ An An, mà biểu cảm thì lạnh lùng.
Nếu nhìn thêm Mộ An An vài lần, Mộ An An liền cảm thấy bà ta muốn cắn chết cô đến nơi rồi.
Mà bây giờ Quách Nguyệt Hoa đúng là muốn cắn chết Mộ An An thật.