Mộ An An chớp mắt một cách tinh nghịch: “Cháu cảm thấy so với công khai thân phận, việc khiến bà Quách Nguyệt Hoa người trước giờ luôn tự cao, dùng mắt chó nhìn người quá thấp phải khom lưng khuỵu gối cúi đầu với cháu, sướng hơn nhiều.”
Mộ An An từng điều tra qua, bà Quách Nguyệt Hoa và Giang Trấn trước đó đều là xuất thân từ thôn nhỏ, cũng không biết sao mà bà Quách Nguyệt Hoa lại có thể tâm cao khí ngạo, nghĩ mình là sự tồn tại cao quý duy nhất trên thế giới này.
Cho nên sau khi nhảy một phát lên thành phu nhân hào môn, tâm khí ngạo mạn cao hơn tất cả, dùng mắt chó nhìn người thấp bày ra tư thế ngạo mạn.
Khiến bà ta cúi đầu, điều này còn nhục nhã hơn việc giết bà ta.
Mà khi nãy Mộ An An đã triệt để khiến bà ta cúi đầu.
Cái loại nhục nhã này, cả đời bà Quách Nguyệt Hoa cũng không quên được!
Mộ An An bổ sung một câu: “Cháu chỉ cảm
thấy bây giờ cái người cha cặn bã đó vẫn chưa cần cháu.”
“Hửm?”
“Trong tình cảnh tuyệt vọng, lại phát hiện được con gái mình vậy mà có thể cứu bản thân.”
Mộ An An nói một câu ẩn ý.
Nhưng khi nhìn Tông Chính Ngự lại cười ngọt ngào, không nói gì nhiều.
Nếu Thất gia đã nói là để Mộ An An tự xử lý chuyện này, thì tất nhiên sẽ không rút lời, cho nên lúc này cũng không hỏi nhiều.
Cả buổi cơm này, trên cơ bản Mộ An An đều ngồi gặm xương.
Gặm xong sườn, lại gặm xương đòn gà.
Nhìn bề ngoài thì trông ăn rất vui vẻ đó.
Sau khi qua giờ cơm trưa, Tông Chính Ngự ôm Mộ An An lên xe lăn.
Lúc này, mặt trời sau hậu viện chiếu mạnh nhất, Tông Chính Ngự liền đẩy xe lăn đưa cô đi phơi nắng.
Vì Mộ An An sợ nắng nên Tông Chính Ngự đội cho cô một cái mũ bóng chày, cô lại cúi đầu, chỉ lộ ra nửa cái mặt.
Dưới sự tôn lên của mũ bóng chày màu đen, nửa cái mặt ấy trông trắng nõn nà, vừa trắng vừa nhẵn mịn.
Tông Chính Ngự đẩy người đến nhà kính, chính mình cũng ngồi lên chiếc ghế dài, tay phải tuỳ ý vắt lên lưng ghế.
Mộ An An nghiêng đầu nhìn Tông Chính Ngự, nghiêm túc hỏi một ván đề.
“Thất gia, chú không sợ nắng sao?”
Tông Chính Ngự nghiêng đầu, hơi nheo mắt vì ánh nắng gắt: “Ta không sợ bị đen.”
Lời này nói ra khiến Mộ An An cười: “Cháu sợ đó, cháu là con gái, phải trắng chứ ạ.”
Tông Chính Ngự vươn tay xoa vành tai cô: “Trắng đến một chút sắc máu cũng không
còn.
“Đâu có ạ!”
Mộ An An vặn lại: “Bác sĩ cố đã nói cháu khí sắc hồng hào rực rỡ, vô cùng tốt.”
Tông Chính Ngự cười cười, không đáp lại.
Thất gia nói đi tắm nắng thì chính là thực sự phơi dưới ánh nắng gắt.
Hôm nay nhiệt độ có chút cao, Mộ An An phơi một chút là muốn chạy trốn.
Nhưng Thất gia lại buông lời: “Phơi đủ một tiếng.”
Mộ An An chỉ có thể kéo thấp nón, nhét tay vào trong mền mỏng.
“An An.”
“Dạ?”
“Khi nào cháu xử lý chuyện trên mạng.”
Lời này khiến Mộ An An nhất thời khựng lại.
Chuyện bài đăng trên mạng đã phát triển nghiêm trọng, hoàn toàn đã trở thành tình huống Spam.
Thậm chí có người còn làm ra những hình ảnh ác ý về Mộ An An, bao gồm một số trang chủ bán hàng trực tuyến, bọn họ đều làm ra những búp bê Mộ An An đeo mũ lưỡi trai và khẩu trang, cả một số công cụ khác nữa.
Rất nhục nhã.
Những ngày này Mộ An An hoàn toàn bị chà đạp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!