Tông Chính Ngự đút Mộ An An uống nước.
Độ ấm nước vừa đủ, không nóng không lạnh, Mộ An An vừa uống nước, cổ họng khó chịu cuối cùng cũng dễ chịu rất nhiều.
Tông Chính Ngự nói được làm được.
Khi Mộ An An uống xong nước, liền đưa một ánh mắt cho La Sâm.
La Sâm lập tức lùi nửa bước, để Trần Hoa tiến vào từ vòng vây bên ngoài.
Mặc dù Trần Hoa đã được thả ra, nhưng cô cũng chỉ đứng ở vị trí cửa xe, không dám đến quá gần.
Cô ta thận trọng nhìn Mộ An An: “An An, cậu không sao chứ?”
Mộ An An lắc đầu, thử lên tiếng: “Tôi không
_ _ _ ») sao.
Giọng nói đã bình thường, nhưng cổ họng vẫn có chút khó chịu.
Trần Hoa cắn môi, rõ là có chuyện muốn nói với Mộ An An, nhưng một lúc này lại đột nhiên không biết nên nói gì.
Đôi tay buông trước người nắm chặt lại, có chút luống cuống không biết làm sao.
Lông mày Tông Chính Ngự nhíu chặt, lộ ra vài phần mất kiên nhẫn.
Anh gọi người thả Trần Hoa ra, không phải để cô ta chạy đến đây trầm mặc.
Mà trước khi Thất gia hết kiên nhẫn chuẩn bị đuổi người, Mộ An An đã lên tiếng: “Trần Hoa, tôi không có cách nào hoàn toàn tin tưởng cô rồi.”
Trần Hoa nghe được câu này, cơ thể sững lại.
Mộ An An nhìn cô ta bằng ánh mắt chân thành: “Khi tất cả chứng cứ đều chỉ về phía cô, tôi có thể vô điều kiện mà tin tưởng cô, nhưng sau tất cả những chuyện xảy ra đã khiến tôi rất thất vọng, đến nỗi tôi không thể vì hai câu của cô mà tin tưởng cô nữa.”
Những lời này, lúc ở khách sạn cô đã nói ra.
Nhưng Mộ An An cảm thấy, hiện tại đôi bên đã bình tĩnh lại, cho nên cô cần phải nói rõ lại chuyện này một lần nữa.
“Nhưng mà, tôi sẽ không dễ dàng kết tội chết cho cô, chuyện này…”
Nói tới đây Mộ An An nhìn về phía bác sĩ
Cố.
Bác sĩ Cố vừa đụng phải ánh mắt Mộ An
An liền lập tức hiểu ngay ý cô.
Mộ An An nói: “Bác sĩ cố, làm phiền anh điều tra kỹ một chút về chuyện này của Trần Hoa, từ ba cô ấy đến em trai cô ấy, tôi muốn một kết quả.”
Rốt cuộc thật sự là phản bội hay chỉ là hiểu lầm?
Cô muốn một kết quả hoàn hoàn chỉnh chỉnh, khẳng định chân tướng 100% .
Bác sĩ Cố gật đầu: “Chuyện này cứ giao cho tôi.”
Mộ An An nhìn Trần Hoa, vừa định tiếp tục nói, cổ họng đột nhiên ngứa, cô khó khăn ho lên.
Tông Chính Ngự đổ đầy nửa cốc nước, lại đút cho Mộ An An.
Trên mặt anh đã hiện lên sự bực bội, “Bé con.”
Mộ An An uất ức nhìn Tông Chính Ngự, “Thất gia, cháu còn một câu cuối cùng.”
Tông Chính Ngự đặt ly nước trống sang bên cạnh.
Nhìn Mộ An An rõ ràng đang trong trạng thái yếu ớt, còn phải làm chuyện quỷ này, anh tất nhiên là thấy không vui rồi.
Nhưng Thất gia không chịu được dáng vẻ uỷ khúc của bé con khi nhìn anh.
Chỉ cần ánh mắt đó của bé con mà rơi trên người anh, anh liền đầu hàng, chuyện gì cũng đồng ý.
Ví dụ như lúc này.
Tông Chính Ngự thật sự không muốn Mộ An An ở lại nơi này một giây nào nữa.
Mộ An An bị kẹt trong biển lửa lâu như thế, cái khó chịu của cô ấy không chỉ ở cổ họng.