Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Chương 640:
“Ê, tiểu công chúa cô đến làm việc à.”
Rõ ràng Trương Hiểu có chút kì quái: “Sao hôm nay cô đến một mình thế, không ai đưa đi sao, hôm nay tình hình không tốt à?”
Mộ An An cau mày, không hề để ý đến Trương Hiểu trực tiếp muốn đi lên lầu.
Nhưng Trương Hiểu lại cố tình chắn đường Mộ An An.
“Tiểu công chúa, tôi cỏ một chuyện muốn hoi cô ”
“Tôi không rảnh.” – Mộ An An lạnh giọng nói.
Trương Hiểu không tha: “Đừng mà, cô có thể dạy cho ta một số bí quyết lấy lòng đàn ông như thễ nào được không. Tốt xấu gì chúng ta cũng cỏ duyên phận là đồng nghiệ của nhau,đừng keo kiệt như vậy chứ.”
Những lời này vừa nói ra, Mộ An An lập tức thay đổi sắc mặt: “Ý của cô là gì?”
Mộ An An dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Hiểu.
Trương Hỉêu vốn kì quái, nhưng vừa nhìn thấy Mộ An An, ánh mắt lập tức có chút sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau.
Mộ An An nhìn chằm chằm cô ta: “Cô nói lại lần nữa!”
Trương Hiểu dựa vào tường đi xuống:
“Tôi, tôi chỉ là tò mò, nếu cô không muốn
nói, vậy bỏ đi.”
“Bỏ đi?” – Mộ An An hỏi ngược lại, trực tiếp bước lên bậc thang.
Trương Hiểu sợ hãi nhanh chóng bước xuống bậc thềm, nhưng vì quá căng thẳng nên chân mềm nhũn ra, khi bước lên ba bậc cuối cùng thì cô ta đã ngã xuống.
Lần ngã này tình cờ bị mấy bác sĩ, y tá đến làm việc gặp phải, cả bọn liền cười ồ lên.
Trương Hiểu tự giác cảm thấy mất mặt.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi mắng Mộ An An: “Tiểu công chúa, tôi biết thân phận của cô lợi hại, được vị ở Ngự Viên Loan kia bảo vệ che chở, nhưng cô cũng không thể bắt nạt người khác như vậy.”
Mộ An An đứng ở trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống: “Khi tôi thật sự muốn bắt nạt cô, ngay cả hé răng cô cũng không có cơ hội đâu.”
Nói xong, cũng không quan tâm biểu cảm Trương Hiểu như thế nào, Mộ An An trực tiếp xoay người đi lên lầu.
Đối với cô, Trương Hiểu giống như một con ruồi kêu ong ong trước mặt cô, rất khó chịu.
Vung tay lên, trự tiếp bị dọa bỏ chạy.
Khi Mộ An An đi thẳng lên lầu và mở cửa văn phòng, một số nhân viên y tế đang tụ tập lại, không biết họ đang nói về cái gì.
“Sẽ không phải là thật đấy chứ?”
“Tôi có chút loạn rồi.”
“Thật đáng sợ, được sung đến như vậy, như thế nào lại còn…”
“A!” – Một y tá hét lên khi thấy Mộ An An đẩy cửa bước vào.
Một số y tá đang bao vây cùng nhau, ngay lập tức giải tán.
Mộ An An thấy mọi người cơ bản đều cầm điện thoại, khi cô đến tất cả đều cất chúng đi.
“Tiểu thư An An, cô đến rồi, ăn sáng chưa?” – Một y tá chủ động chào hỏi MỘAn