Trầm tư một lúc, Mộ An An liền quay đầu nhìn lại, Hoắc Hiển và Trần Hoa vốn dĩ đang tranh cãi,
nhưng lúc này đã mệt nằm xuống bàn.
Trực tiếp dặn dò La Sâm: “Đưa hai người lên phòng ờ trên lầu rồi đi.
”
La Sâm: “Vâng!”
Sau đó, Mộ An An đỡ Trần Hoa, La Sâm đỡ Hoắc Hiển, đưa hai người lên phòng ờ trên lầu.
Mộ An An còn cố ý khóa trái cửa phòng Trần Hoa từ bên trong rồi dùng sức đóng cửa lại.
Như vậy là có thể phòng ngừa tất
cả tai nạn, sau đó mới cùng La Sâm rời đi.
Khi Mộ An An rời khỏi biệt thự, bên ngoài trời liền đổ một cơn mưa lớn.
Những hạt mưa tí ta tí tách rơi trên đỉnh xe, Mộ An An còn chưa có tỉnh rượu hết, nhìn chằm chằm mưa to ngoài cửa sổ, trong lòng có chút mơ hồ.
Xe tới Ngự Viên Loan.
La Sâm sau khi xuống xe cầm một chiếc ô đen đi về phía Mộ An An.
Mở cửa xe, đưa Mộ An An xuống xe.
Mà, vừa lúc Mộ An An đang chuẩn bị bước vào biệt thự, ánh mắt cô nhìn về phía khu vườn bên cạnh, có một người đàn ông đứng dưới mưa đã thu hút sự chú ý của cô… Mộ An An dừng lại, ánh mắt nhìn về phía vườn hoa.
Người đang đội mưa, mặc trang phục làm vườn màu xám rất đơn giản, ngày thường trông nhã nhặn dịu dàng, nhưng bóng dáng của hắn lúc này trông có vẻ rất bi thương.
“Hôm nay là ngày mấy?” – Mộ An An hỏi La Sâm ở bên cạnh.
La Sâm cầm ô cung kính trả lời:
“Ngày 3.
”
Ngày 3 tháng 3.
Chẳng trách.
Cứ vào ngày 3 tháng 3 hàng năm, bác sĩ cố sẽ ở trong tình trạng không bình thường như vậy.
Hoặc bi thương.
Hoặc đột nhiên ở trong biệt thự của riêng mình, chơi nhạc cả ngày, tự hoan lạc một mình.
Hoặc là biến mất không thấy.
“Tiểu thư An An, có cần đi qua đó không?” – La Sâm cung kính hỏi.
Ngước mắt nhìn cơn mưa càng lúc càng nặng hạt.
Mộ An An lắc đầu bước vào nhà.