Nhưng đầu bên kia của điện thoại lại nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Bàn tay Tông Chính Ngự cầm điện thoại rung lên dữ dội, cách một lúc lâu, mới nói: “Ta cho người qua đón cháu về nhà, được không?”
“Tại sao chú không đến?” – Mộ An An ủy khuất.
“Ta đang ờ bên ngoài, chưa thể về được.
”
“Vậy khi nào chú mới trở về?” -Mộ An An sụt sịt.
“Ngày mốt.
”
“Cháu không cần.
” – Mộ An An từ chối.
“Cháu muốn chú ngày mai quay về.
”
Tông Chính Ngự không lên tiếng.
Mộ An An càng thêm tủi thân:”Chú lại thờ ơ với cháu, ngay cả quay về cũng không muốn quay về chăm sóc cháu, cháu lại không còn gì cả, không còn gì hết.
”
“Tối mai trờ về.
” – Đối phương
đưa ra câu trả lời khẳng định.
Bé con vốn còn đang tủi thân buồn bã, nghe thấy câu trả lời khẳng định như vậy, liền bật cười, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ: “Vậy chốt rồi nhé, ngày mai cháu từ bệnh viện về, liền có thể gặp chú rồi.
”
“Uh.
”
“Chú sẽ không gạt cháu chứ?” “Sẽ không.
”
“Vậy cháu an tâm rôi.
”
“Ta kêu người qua đón cháu về nhà.
”
“Được…”
Mộ An An thì thầm, nhận được câu trả lời mình muốn, cô liền trở nên đặc biệt thoải mái, khi điện thoại không lên tiếng nữa, mặt nhìn lướt qua trên màn hình, rồi nhấn nút kết thúc cuộc gọi, sau đó điện thoại liền quay về màn hình chính.
Cô nằm sấp ngủ thiếp đi dưới sự thôi thúc của men rượu.
Tại thủ đô, gia tộc Tông Chính.
Tông Chính Ngự ngồi ở trong thư phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt.
Trong đầu anh vẫn luôn hiện lên những câu nói của Mộ An An.
Chú lạnh nhạt với cháu, cháu sẽ không còn gì cả.
Lời nói yếu đuối mang theo giọng nói say rượu và tủi thân đó, giống như một viên đó đè lên trái tim của Tông Chính Ngự.
Không có cảm giác đau đớn.
Nhưng cảm giác đè nặng vô cùng khó chịu.
Đứa trẻ đó vì để lấy lòng anh mà thường xuyên ở trước mặt anh diễn những vở kịch tủi thân.
Nhưng lúc tủi thân thực sự thì lại không nói gì cả.
Lần này là mượn men rượu mới nói ra.
.