Ánh mắt mọi người quan sát càng ngày càng trắng trợn, Mộ An An toàn toàn bình tĩnh, cô không thích bị nhìn như thế này.
Cho nên ở sau khi Tông Chính Ngự bôi thuốc xong, liền thấp giọng nói: “Thất gia, chúng ta vào trong đi.
”
Tông Chính Ngự ném số thuốc còn lại cho La Sâm, sau đó La Sâm liền đưa khăn giấy khử trùng cho anh.
Tông Chính Ngự chậm rãi lau tay, sau đó ôm Mộ An An đi vào yến tiệc, nhưng khi quay đầu lại, ánh mắt liền nhìn lưó’t qua Giang Trấn và Giang Cầm.
Giang cầm sớm đã nhìn đến ngây người ròi.
Cô vẫn biết, Thất gia ở Ngự Viên Loan, không chỉ sở hữu thân phận cao quý mà mấy đời người khác không thể leo lên được, đồng thời còn có lộ ra dung nhan mê hoặc lòng người.
Trước kia từng nghĩ thân phận cao quý của Thất gia chỉ là lời đồn.
Nhưng hôm nay nhìn thấy.
Khuôn mặt và khí chất này quả thực mê hoặc lòng người mà!
Có một người đàn ông như vậy ở trên
đời thì còn gì bằng!
Mà khi Giang cầm đang phát điên vì nhan sắc của Tông Chính Ngự, thì Tông Chính Ngự đã ôm Mộ An An bước vào, còn La Sâm ở bên cạnh mời Trần Hoa đang ngây ngốc đi vào.
Khi Giang cầm lấy lại tinh thần, muốn theo sau, nhưng lại bị nhân viên chặn lại.
Giang cầm vẻ mặt khó hiểu: “Cần giấy mời sao?”
Nhân viên: “Thật xin lỗi Giang tiểu thư, yến tiệc đêm nay ngài và Giang tiên sinh không thể tham gia.
”
Giang cầm vẻ mặt khó hiểu.
Hoắc Phong ở một bên lập tức nói: “Thật xin lỗi, trước đó nhân viên có sơ suất, xét duyệt thư mời không có rõ ràng, chỉ có thể phiền Giang tổng và Giang tiểu thư trở về.
”
Giang cầm choáng váng.
Giang Trấn lúc này mới tỉnh táo lại, vừa định tiến lên, Hoắc Phong đã kêu nhân viên tiến lên một bước, tiễn khách đi, nhân tiện đóng cửa yến tiệc lại.
Hai cha con tới tham gia tiệc rượu vừa mới ở trên cao chỉ tay năm ngón, giờ hoàn toàn bị ngăn cách ở bên
ngoài.
Mà bộ dạng chật vật của Giang Trấn và Giang cầm bị đuổi ra ngoài, Mộ An An vẫn không có nhìn thấy, cô cũng lười xem.
Hôm nay đột nhiên chạm mặt với ông ba cặn bã, nội tâm của Mộ An An cũng không yên ổn.
Kể từ sau thảm kịch của Mộ gia, Mộ An An vẫn luôn được Thất gia nuôi dưỡng, đều đã chạm mặt qua Giang Cầm và Giang Phong, nhưng duy nhất có mỗi Giang Trấn cô chưa đụng mặt tới.
Mà vừa rôi Mộ An An rõ ràng nhìn
thấy vài phần kinh ngạc từ ánh mắt của Giang Trấn.
Ông ta nhận ra mình sao?
“Ông ta không nhận ra đâu.
” -Một giọng nói trầm thấp vang lên ở trên đỉnh đầu Mộ An An.
Mộ An An kinh ngạc: “Cái gì?”
“Giang Trấn.
” – Thất gia nói: “Không nhận ra cháu.
”
Mộ An An: “Thất gia, làm sao chú biết được chúa đang suy nghĩ cái gì?”
Tông Chính Ngự chỉ đưa mắt nhìn Mộ An An.
Tiệc rượu đã chính thức bắt đầu, đèn chùm pha lê chiếu sáng khung cảnh lộng lẫy, ánh sáng hội trường lần lượt thay đổi, quần áo thơm phức.
Trên sân khấu xoay tròn khổng lồ và tráng lệ, các vũ công thể hiện một điệu nhảy có kĩ thuật khó, khi tốc độ tăng lên, một nhóm người nâng họ lên, tạo ra một bộ dáng đẹp nhất.
Mộ An An nhìn một vòng, nhưng không có nhìn thất Giang Trấn và Giang cầm.
Mà xung quanh có không ít người đều nhìn về phía cô và Thất gia.
Mộ An An thấp giọng nói: “Thất gia, sau này cháu sẽ không hành động
thiếu suy nghĩ nữa.
.