Chương 1562
Khi Leo bị ném ra đường, đúng lúc phía trước có một chiếc xe chạy tới.
Mộ An An giật nảy mình.
Leo cũng tỉnh táo, phản ứng nhanh, nhanh chóng đứng lên, tránh sang một bên.
Chiếc xe kia cũng ngừng lại, tài xế hạ cửa sổ xe xuống mắng một câu, mới lái xe rời đi.
Mộ An An quay đầu, không thể tin nhìn người bên cạnh, “Tông Chính Ngự, chú đang làm gì vậy!”
Thất gia trầm mặc nhìn Mộ An An, không nói gì, trực tiếp kéo người đi.
Mộ An An giãy dụa, “Buông cháu ra, chú muốn đưa cháu đi đâu?”
Thất gia cũng không phản ứng.
Mục An An lúc này lòng đầy bất bình và tức giận, lại bị cưỡng bức đưa đi như thế này, cũng không quan tâm tính tình mình có trở nên tồi tệ hơn hay không.
Khi Thất gia mở cửa xe, trực tiếp bắt lấy cánh tay anh, hung hăng cắn một cái!
vết cắn này không hề nhẹ.
Dùng hết sức lực cắn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Mộ An An cắn người.
Lúc uống say, há miệng liền cắn, nhưng lần đầu tiên cô cắn mạnh đến vậy.
Trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi anh.
Tông Chính Ngự chần chờ một giây, Mộ An An lập tức giãy ra, xoay người kéo Leo trực tiếp chạy trốn.
Thất gia đứng ngay tại chỗ.
Khu vực cánh tay bị cắn có một hàng vết răng, thậm chí có vài chỗ còn có vết máu.
Thất gia không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm Mộ An An chạy trốn.
Từ căn biệt thự nhỏ tới khi đến đây, đây lần thứ hai.
Đứa nhỏ này không chỉ không nghe lời anh, còn phản kháng anh.
Cô bé anh nuôi tám năm vẫn luôn ngọt ngào bám lấy anh, mỉm cười và không bao giờ chống cự hay không vâng lời anh.
Lại càng không giống như vậy, hết lần này đến lần khác muốn trốn chạy khỏi anh.
Đứa nhỏ này, thật sự bắt đầu học được cách chạy trốn khỏi anh?
Tránh xa anh!
Đây thật sự là cảm giác chưa từng có!
Loại cảm giác này, phiền não đến mức muốn giết người.
Muốn bắt đứa trẻ này về, giáo huấn một trận.
Nhưng đồng thời, cũng mang theo một chút bối rối.
Người của anh, bắt đầu vì một người đàn ông khác mà rời khỏi anh, loại cảm giác này rất không ổn.
Nhất là lúc vừa tới gần, Leo nói một câu: “Vết sẹo này, là khi còn bé cùng tôi leo cây.”
Nghe vậy, rõ ràng hai người có quan hệ!
Mộ An An mang theo Leo lao thẳng lên đường.
Mộ An An quanh năm vận động, luyện quyền, Leo lại mỗi ngày khiêu vũ, lượng vận động hàng ngày của hai người đều rất lớn.
Lúc này chạy lên, liền chạy thật xa.
Cuối cùng dừng lại ở cầu Dực Giang.
Cầu Dực Giang là cây cầu rất nổi tiếng ở Giang Thành, có hai hướng.
Một là đi về phía trung tâm thành phố, nơi mà vừa rồi Mộ An An dừng lại, Thất gia tìm tới.
Hiện tại hai người đang dừng ở phía cuối.
Mộ An An nằm úp sấp trên lan can cầu, nhìn mặt sông dưới ánh mặt trời chiếu sáng.
Leo đi theo một bên, nhịn không được nói một câu, “Anh ấy hẳn là ghen tị.”
Mộ An An quay lại nhìn Leo.
Leo cười nói, “Có thể cảm nhận được, anh ấy đối với tôi có thái độ thù địch, hơn nữa ngay từ đầu chất vấn cô, cũng là bởi vì cô vì tôi mà nói dối, mới tức giận.”
“Cô nên giải thích với anh ấy, vừa rồi cùng anh ấy trở về, có lẽ hai người sẽ làm lành.”
Đối mặt với lời nói của Leo, Mộ An An trầm mặc.
Làm lành?
Giữa cô ấy với Thất gia điều này rất dễ
dàng.
Đó là việc anh ấy dỗ dành cô một chút, hoặc cô áy tỏ ra đáng yêu và làm nũng.
Nhưng có ý nghĩa sao?
Sự ủy khuất của cô vẫn còn, cô vẫn là một vật phụ thuộc.
“Chờ một chút.” Mộ An An đột nhiên nói một câu.
Leo không hiểu, “Cái gì?”
“Chờ một chút, tôi sẽ gác lại sự ấm ức của mình, rồi trở về.” Cô nói, khóe miệng mang theo nụ cười khổ.
Leo nhíu mày, “Sao cô lại… hèn mọn như vậy.”
Đây không phải là bộ dạng của Mộ An
An mà anh biết.
Rõ ràng là một cô gái rất kiêu ngạo.
Mộ An An lại không muốn nói thêm về chuyện này, mà là hỏi một câu,” Vừa rồi anh nói, vết sẹo trên tai tôi, là có ý gì?”
Cô chuyển chủ đề sang tai.
Đưa tay sờ sờ vị trí bên tai trái.
Có thể cảm nhận được vết sẹo đó.
Mà Mộ An An nhắc tới, cũng làm Leo nhớ tới chuyện này, anh ta nhìn Mộ An An, “Vết sẹo trên tai cô, giống như của Mộ Tiểu.”