Chương 1558
Mộ An An trong tay còn cầm điện thoại di động, vốn là muốn gọi xe, kết quả vừa ngẩng đầu, liền thấy cửa lớn bị mở ra, ngay sau đó một bóng hình quen thuộc liền bước vào.
Người đàn ông mặc âu phục sọc dọc, hàm dưới căng thẳng.
Một người có khí tức rất mạnh xông tới, tức giận đến mức ngay cả Mộ An An cũng có chút sợ hãi.
Người đứng ở giữa cầu thang, sững sờ hồi lâu mới lên tiếng, “Thất, Thất gia.”
Tông Chính Ngự đứng ở vị trí phía dưới cầu thang, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Mộ An An, “Đây chính là nơi mà cháu nói là ở phòng khách sạn?”
Mộ An An há miệng nói, “Đây, đây là
chuyện ngoài ý muôn.
Trong giây lát, cô không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu.
Lúc trước nói dối qua điện thoại, chính là không muốn phát sinh phiền toái không cần thiết.
Hơn nữa Mộ An An cảm thấy rằng, sau khi Leo nhảy xong, liền trực tiếp đưa anh ta về bệnh viện, vậy là xong chuyện.
Ai ngờ lại kéo dài ra nhiều chuyện như vậy.
Nhưng mà, Thất gia căn bản không để ý tới lời nói của Mộ An An.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Leo đang đứng ở bên kia.
Ánh mắt kia, đặc biệt giết người.
Leo đứng ở phía sau, vốn đã cảm thấy người đàn ông này lai giả bất thiện, hiện tại một ánh mắt như vậy hướng lại đây, Leo lại càng kinh hãi rụt về phía cửa sổ kính.
Thất gia lười nhìn xa hơn, liền thu ánh mắt lại, lại tập trung vào Mộ An An, “Nói dối, sau đó mang người đàn ông này đến lãnh địa của chú phải không?”
Mộ An An có thể trực tiếp cảm nhận được sự nguy hiểm của người đàn ông này.
Cô vội vàng xuống lầu, đi tới trước mặt Thất gia, nói: “Đây là một hiểu lầm, cháu chỉ hứa với anh ta, đưa anh ta đến một nơi, thật sự cháu cũng không biết sự tình sẽ kéo dài đến nơi này, cháu…”
Mộ An An đang giải thích, Thất gia liền tiến lên một bước tới gần cô.
Cô theo bản năng lui về phía sau, mà người đàn ông trước mặt từng bước tới gần.
Cuối cùng Mộ An An lùi lại, tựa lưng vào tay vịn cầu thang.
Thất gia tiếp tục tới gần, tay chổng trên tay vịn sau lưng cô, trực tiếp giam cầm Mộ An An giữa anh và tay vịn.
Anh đè thấp thanh âm nói, “ Hứa với hắn, đưa hắn đến một nơi?”
Câu hỏi ngược lại này, là có chút áp lực.
“Mộ An An, từ khi nào cháu trở nên nhiệt tình như vậy?”
Đứa trẻ này có tính tình bộc trực, mạnh mẽ nhưng lại có trái tim dịu dàng.
Mà phần dịu dàng này, chỉ là đối đãi với những người bạn của mình.
Ví dụ như Trần Hoa.
Ví dụ như Hoắc Hiển.
Mà ngôi sao lưu lượng kia, rốt cuộc là ai?
“Cháu không có nhiệt tình, cháu chỉ cảm thấy anh ta bị thương, hơn nữa cũng là do sự chậm trễ của bệnh viện cháu, mới xảy ra vấn đề, cho nên cháu
chỉ muốn làm một chút việc cháu có thể làm.”
“Cháu có thể làm, chính là cùng hắn phát sóng trực tiếp rồi bị truy đuổi, phải không?” – Tông Chính Ngự trực tiếp chất vấn.
Tràn đầy tức giận.
Từ lúc bắt đầu tiến vào, cũng không có bất kỳ sự nguôi giận nào.
Ánh mắt sâu thẳm thâm thúy nhìn chằm chằm Mộ An An, làm cho Mộ An An cảm giác mình giống như mình không xứng đáng với chuyện với anh, phản bội anh.
Nhưng cô không có.
Mộ An An mím môi, cuối cùng rũ mắt, nhìn chằm chằm vào tay trái của Thất gia.
Trên tay trái còn mang theo dây thun màu đỏ mà cô cho.
Mộ An An chậm rãi vươn tay muốn túm lấy tay áo Thất gia, đối phương đột nhiên giơ tay nắm cằm Mộ An An.
Ép buộc cô ngẩng đầu, nhìn chính mình.
“Mộ An An.” Anh vừa tên vừa họ gọi cô,” Là gần đây chú quá dung túng cháu, cho nên cháu mới bắt đầu không kiêng nể gì, hả?”
Hay là …”.
“Thật ngại quá, vị tiên sinh này ”
“Câm miệng.”