Chương 1542: Tiểu Cửu sẽ không buồn đâu
Không biết Thất gia có ý gì trong những lời này và tại sao anh ấy lại tức giận như vậy?
Không khí trong phòng bắt đầu trở nên im lặng.
Tiếng chuông di động vang lên, liền phá vỡ sự trầm mặc vi diệu này.
Tông Chính Ngự nhìn lướt qua di động trên bàn trà, trực tiếp đi qua, nhận máy.
Vẻ mặt anh vốn lạnh lùng, nghe được trong điện thoại, nhíu mày, trả lời một câu, “Tôi biết rồi.”
Đơn giản trả lời ba chữ, điện thoại bị cúp.
Tông Chính Ngự quay đầu nhìn thoáng qua Mộ An An, “Hôm nay chú xin phép cho cháu nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Anh nói xong, liền không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi ra ngoài phòng.
Mộ An An đứng tại chỗ, không giữ lại, không hỏi nhiều, cứ im lặng nhìn.
Nhìn anh đi đến vị trí cửa phòng, mở cửa phòng, đóng cửa, rời đi.
Động tác liền mạch lưu loát.
Tiếng đóng cửa rất ngắn ngủi vang lên trong phòng, sau đó cả phòng đều yên tĩnh lại.
Nhưng Mộ An An vẫn đứng ở vị trí đó.
Cô ấy đang nghĩ đến những lời của Thất gia.
Anh ấy nói, anh ấy đang chờ cô nói cho anh biết.
Nói gì cơ?
Bí mật sao?
Bí mật của Mộ An An đổi với Thất gia, chỉ có một: về chuyện ngày đó bệnh tình của Thất gia phát tác, cô ấy tiến vào phòng.
Ngoại trừ cái này, không còn gì khác cần nói với anh ấy.
Kỳ thật, khi Mộ An An suy đoán câu nói kia của Thất gia, có cái gì muốn nói với anh, cô có suy đoán đến chuyện này.
Nhưng lại không thể xác định.
Anh ấy đã sớm biết?
Anh ấy làm sao có thể biết?
Trước kia Mộ An An không nói, là lo lắng Thất gia biết ý nghĩ không an phận của cô đối với anh.
Sợ bị đuổi đi, sợ phải xa anh.
Bây giờ đừng nói chuyện đó nữa, nói trắng ra là không có cách nào xác định được anh ấy có thực sự yêu cô ấy, cỏ tính chiếm hữu hay chỉ là quen với điều đó?
Hoặc là còn có những thứ khác
Tình cảm này, cô một mình đi tám năm.
Đi tới hôm nay, không thể nói là đã chiến đấu trở lại.
Nhưng ít nhát, không có vất vả như trước kia.
Thời gian tám năm, tình cảm này ngay từ đầu đã làm bạn bên người, đến bây giờ, cô ấy vẫn muốn thật lòng.
Không thu lại được.
Cô được anh cưng chiều đến mức kiêu ngạo.
Mộ An An thở ra một hơi thật sâu, xoay người ngồi xuống sô pha.
Lúc này mới phát hiện lúc Thất gia đi vào, đặt ở trên bàn trà một cái túi giấy.
Mở ra, bên trong là bữa trưa đóng gói rất đẹp.
Mộ An An lấy từng hộp thức ăn bên trong ra, tách đũa ra, trầm mặc bắt đầu ăn cơm.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.
Là tin nhắn Tiểu Cửu gửi tới.
Hai bức ảnh.
Bài thi chồng chất thành núi.
Tấm còn lại là Tiểu Cửu trên trán cột hai chữ “quyết tâm” tự chụp ảnh.
Mộ An An xem xong cười khẽ một tiếng.
Ann: Quyết tâm?
Tiểu Cửu sẽ không buồn đâu: Phải phấn đấu, phải chăm chỉ đọc sách, những thứ khác đều không ảnh hưởng đến em, em phải thi đại học thật tốt.
Mộ An An nhìn nick name của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu là một cô gái rất phóng khoáng.
Cô không giấu được cảm xúc, việc thay đổi biệt danh và vòng bạn bè đã trở thành lối thoát cho những cảm xúc trong cuộc sống của cô.
Những người biết rõ về cô có thể dễ dàng đọc được cảm xúc của cô từ hai nơi này.
Mộ An An nhìn nick name của cô, nhấn hộp thoại gửi một tin nhắn qua.
An: Bời vì Tống Đình mà quyết tâm sao?
Vừa gửi xong, Mộ An An liền cảm thấy không thích hợp.
Cái này cỏ chút làm người ta tổn thương.
Cho nên, Mộ An An trực tiếp thu hồi tin nhắn trong vòng hai phút.
Nhưng mà
Tiểu Cửu sẽ không buồn đâu: Chị An, em thấy rồi.
Không emoji, không ảnh.
Ngay cả lời nói cũng có dấu chấm câu.
Là hoàn toàn bị Mộ An An đoán trúng, Tiểu Cửu thật sự vì Tống Đình mà khổ sở.
Tiểu Cửu sẽ không buồn đâu: Em rất nhớ cậu ấy, chị An.
Tiểu Cửu sẽ không buồn đâu: Chị nói xem, nói đi là đi, sau khi đi cũng không liên lạc, tất cả mọi người vẫn là bạn tốt, thường xuyên liên lạc như chúng ta không phải cũng rất tốt sao?