Chương 1534: Rất tuyệt
Thất gia im lặng hít một hơi thật sâu và cố gắng giao tiếp đàng hoàng với cô gái say rượu, “Bây giờ cháu thấy không khỏe, về nhà hãy nói chuyện nhé?”
Nói xong, Thát gia liền đưa tay giữ chặt cổ tay Mộ An An.
Kết quả vừa giữ chặt Mộ An An liền bắt đầu giãy dụa, rút tay mình về.
Thân thể gắt gao tựa vào ống thép, ngữ điệu oán giận, “Chú biết cháu không thoải mái?”
“Vậy có biết vì sao mà cháu không thoải mái không?”
Cô ngửa đầu, nhìn chằm chằm Thất gia hỏi.
Kết quả cũng không có kiên nhẫn chờ đối phương đáp lại, liền chỉ vào trái tim của mình, “Cháu nơi này không thoải mái, cháu rát rất không thoải mái, rất rát rất không thoải mái.”
Cô vừa nói, hốc mắt liền bắt đầu đỏ lên.
Nếu nói rằng Thất gia tức giận vì hành động trước đây của cô ấy thì bây giờ với những lời này, mọi tức giận đã biến mất.
Chỉ còn lại đau lòng.
Anh hạ giọng, “Được, vậy trở về chỉ cho chú xem một chút được không?”
Anh tiến lên một bước dỗ dành.
Cuối cùng, Mộ An An lắc đầu chắc chắn: “Cháu không muốn quay lại với chú, cũng không muốn quan tâm đến
chú, chú dỗ dành cháu, chiều chuộng cháu. Nhưng chú có thích cháu không?”
Khi câu hỏi này được đưa ra, Mộ An An đưa tay đấm vào ngực Thất gia, “Chú rốt cuộc là thói quen cưng chiều cháu hay có tính chiếm hữu?”
“Thật ra thì chú căn bản không thích cháu đúng không?”
“Một chút cũng không thích!”
“Quên đi, cháu không mong chú thích cháu nữa, cháu đi tìm người thích cháu”
Mộ An An nói xong, xoay người rời đi.
Tông Chính Ngự hung hãn vươn tay kéo người lại, ép cô vào ống thép, tiến lại gần: “Ai nói với cháu là chú không
thích cháu?
“Chú chỉ là thói quen cưng chiều cháu, ham muốn chiếm hữu?”
Ánh mắt anh càng lúc càng sâu.
Cơn giận vừa nguôi ngoai vì đau lòng thì lại trỗi dậy.
“Chú không thích cháu, chú không thích cháu chút nào! Nếu chú thích cháu, chú… chu hôn cháu đi, để cả thế giới biết chú thích cháu, chú… A!”
Mộ An An còn chưa nói xong, Tông
Chính Ngự đã cúi đầu hôn xuống!
Người xem kịch dưới đài, đã hoàn toàn há hốc mồm.
Người đàn ông trên sân khấu cao lớn, đôi chân dài và bờ vai rộng, trực tiếp chặn đứng con yêu tinh nhỏ trên cột.
Tuy nhiên, nhìn từ bên cạnh có thể thấy trực tiếp người đàn ông đang đè yêu tinh lên ống thép và hôn cô.
Rất mãnh liệt!
Tay phải của Thất gia ôm cổ tay Mộ An An ấn vào ống thép, anh dùng lưng trái vượt qua ống thép, trực tiếp ấn Mộ An An vào trong ngực mình.
Một nụ hôn kết thúc.
Mũi Thất gia dán vào chóp mũi Mộ An
An, môi đỏ mọng.
Anh hạ giọng, “Một nụ hôn có đủ không?”
Hai mắt Mộ An An mờ mịt.
Vốn đang nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng không biết điểm nào bị kích thích, cô ấy đột nhiên thoát ra khỏi bàn tay đang bị trói của mình, trực tiếp siết chặt cổ áo Thất gia ở hai bên.
Dùng sức một cái, đem người ấn ngược lên ống thép.
Cô ấy lần này khí lực cũng không nhẹ, Thất gia sau lưng đụng vào ống thép phát ra tiếng vang thật lớn.
Mộ An An kiễng mũi chân, “Phong ấn!”
Chú là của cháu!
Thì thầm “Bất luận kẻ nào cũng không có tư cách, không có tư cách ở trước mặt cháu khoe khoang, không có!”
Mộ An An khí thế mười phần nói, vốn là muốn hôn lên, nhưng là chiều cao thật sự không đủ, cô ấy đều kiễng nhiều lần, đều hôn không tới.
Tức giận bắt đầu gãi chỗ xương quai xanh của Thất gia.
Thất gia tỏ ra bất lực, chắo tay và trực tiếp bế cô lên.
Mộ An An thuận thế bò lên người anh,
hai chân giao nhau trên lưng, giam câm anh trên ống thép.
Tay vẫn nắm lấy cổ áo anh.
Trước khi hôn, còn đặc biệt nghiêm túc tuyên thệ, “Biết không, không ai có thể khoe khoang chú trước mặt cháu cả.”
“Nghe rõ chưa?”
Thất gia: “Nghe rõ rồi, tiểu tổ tông.”
Mộ An An hài lòng, bĩu môi hôn xuống.
Lần này, Thất gia hoàn toàn dựa vào ống thép, để Mộ An An nắm lấy cổ áo của mình, chậm rãi đưa tay từ xương quai xanh lên, cuối cùng ôm lấy mặt anh.
Người dưới đài hoàn toàn nhìn điên rồi.
Thậm chí có người bởi vì kích động, mà điên cuồng thét chói tai.
Thậm chí, có người còn trực tiếp túm lấy người bên cạnh của mình và ép họ vào cạnh để hôn.
Chỉ là những người này hoặc là kích động, chết lặng, hoặc là hưng phấn xem kịch.
Cũng không bằng La Sâm đứng ở bên kia hoàn toàn choáng váng.
La Sâm cứ như vậy nhìn món quà được tặng trước mặt.
Hắn cả đời này cũng không có nghĩ tới, có một ngày lại nhìn thấy Thất gia trước mặt mọi người, cung cấp những hình ảnh hạn chế như vậy.
Hắn đi theo Thất gia nhiều năm như
vậy.
Người đàn ông này cấm dục, lạnh lùng.
Luôn cao quý như một vị thần.
Nhưng cứ như vậy, thần phủ rơi vào tế đàn, nếm trải hết thảy trần tục niệm tưởng.
Mà một màn như vậy ngay trước mắt.
Chết tiệt, nó giống như một giấc mơ vậy.
Trên sân khấu.
Thất gia mặc dù bị Mộ An An kích thích, nhưng không đến mức hoàn toàn không có lý trí.
Sau khi kết thúc nụ hôn ướt át này, anh dỗ dành nói, “Về nhà trước, được không?
“Bây giờ và sau này cháu là của chú, về nhà trước, nhé?”
“Về nhà, nghiệm thu sao?” Mộ An An nghiêng đầu, trong mắt một chút lý trí bình thường cũng không có.