Chương 1518
“An An, hôm nay không phải ngày nghỉ của cô sao? Sao cô lại tới đây?” Chu Mộng Lan hỏi.
Mộ An An trả lời một cách tự nhiên, “Tôi đến để tìm LEO.”
“LEO không có ở đây.” Chu Mộng Lan thông báo: “Sáng sớm, LEO đã được chuyển đến phòng chấn thương. Tay anh ấy tuy đã ổn định nhưng tôi nghe nói rất khó bình phục.”
Mộ An An đã biết chuyện này kể từ khi LEO được đưa vào phòng cấp cứu.
Chính vì tin tức này mà tan hâm mộ số một của LEO nhắm đến Mộ An An ở khắp nơi, cho rằng Mộ An An đã gây ra họa hại cho người ta như vậy.
Mộ An An luôn có lương tâm trong sáng.
“Vậy anh ta ở phòng nào?” Mộ An An hỏi.
“Là ở khoa nội trú, hình như là tầng ba khu VIP. Nhưng nếu muốn biết số phòng, tôi phải quay lại quầy tra cứu thông tin.”
“Vậy tôi qua trước. Nếu tìm được thì nhắn tin cho tôi nhé?”
“Có thể.”
“Cảm ơn.”
Sau khi tạm biệt Chu Mộng Lan, Mộ An An trực tiếp đi đến khoa nội trú.
Vừa vào thang máy, Chu Mộng Lan đã gửi số phòng của LEO.
Ba tầng của khoa nội trú đều là khu VIP riêng biệt.
Mộ An An bước vào căn phòng trong cùng và gõ cửa.
Ngay khi vừa gõ cửa, cửa đã được mở ra từ bên trong, Mộ An An đã có cuộc gặp mặt trực tiếp với quản lý của LEO là Nguyễn Thiên Vũ.
Quản lý ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Mộ An An, sau đó cau mày.
Có lẽ là vì ngày hôm đỏ anh ta đã hỏi Mộ An An về việc ký hợp đồng, và Mộ An An đã mắng anh ta một lúc.
Vẻ mặt của Mộ An An vẫn như vừa rồi, “Tôi đến đây để tìm LEO.”
Cô nói xong, liếc nhìn vào bên trong.
LEO đang tựa người vào giường, hai tay bị băng bằng gạc, nhìn ra ngoài cửa
sổ phòng, vẻ mặt u sầu và có chút buồn bã.
Nghe thấy giọng nói của Mộ An An, anh quay lại và thấy vẻ mặt của Mộ An An có chút ngạc nhiên.
“Anh Thiên Vũ.” LEO hét lên.
Thiên Vũ không nói gì, nhường đường cho Mộ An An đi vào.
LEO nhìn Mộ An An và mỉm cười, “Tôi đã tìm cô khi tôi chuyển phòng vào buổi sáng nay, nhưng y tá cấp cứu nói rằng hôm nay cô được nghỉ.”
Dù gương mặt anh không còn trắng bệch như lúc nhập viện.
Nhưng tinh thần của anh không được tốt cho lắm.
Có lẽ anh ấy đang buồn về bàn tay của mình.
Mộ An An nói, “Tôi đã nói chuyện với bác sĩ Cố về bàn tay của anh, và nó thực sự không nghiêm trọng lắm. Chỉ cần sau này anh chữa trị cho tốt thì sẽ ổn thôi.”
Sau khi nghe điều này, LEO nhìn xuống bàn tay bị thương của mình với nụ cười gượng trên môi.
Tuy nhiên, anh ấy không nói nhiều về vấn đề này, thay vào đó anh ấy nhìn lên Mộ An An và nói: “Hôm nay tôi vẫn đang suy nghĩ về chuyện đó nên tôi
muôn nói lời cảm ơn.”
Mộ An An lắc đầu, cô không nghĩ LEO có gì phải cảm ơn cô cả.
“Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn nói với anh một điều, về phía anh… Quản Lý Nguyễn, anh có thể phải ở lại.”
Khi Mộ An An đang nói giữa chừng, cô thấy người quản lý chuẩn bị rời đi nên ngăn anh ta lại.
Nguyễn Thiên Vũ quay đầu lại, có chút không hiểu.
Mộ An An nói: “Hôm qua khi đi ngang qua phòng cấp cứu, tôi gặp phải hai người, chắc là một nữ minh tinh và trợ lý của cô ta. Cuộc trò chuyện giữa hai người đại khái là, nữ minh tinh tới thăm anh, sau đó bị chụp được. Bên kia sẽ liên hệ truyền thông để được “đẩy
thuyền” với anh, thu hút lưu lượng tan từ anh ”
Mộ An An nói một cách đơn giản và trực tiếp, không hề có chút lo lắng hay né tránh nào: “Còn đối phương lại nói rằng người hâm mộ của anh tương đối ngu ngốc, gần đây đã gây ra rất nhiều rắc rối. Bây giờ thừ dịp sẽ trói anh lại bằng việc này. Chờ náo loạn lên sẽ cởi trói cho anh, xem như lợi dụng anh một đơn.”
Toàn bộ sự việc cơ bản là như vậy.
Sau khi Mộ An An nói xong, cô quan sát
vẻ mặt của LEO và Nguyễn Thiên Vũ
Phát hiện biểu cảm của hai người chẳng có gì.