Chương 1512
Lượng Lượng ấn cửa sổ phụ xuống.
Mộ An An dựa người, hai tay chống cửa sổ xe, nói với Lượng Lượng: “Tìm một ngày ra ngoài uống chút rượu, nói chuyện với anh một vài chuyện.”
“Được.” Lượng Lượng đơn giản trả lời.
Dù sao thì anh em uống rượu là chuyện bình thường.
“Cảm ơn vì ngày hôm nay.” Mộ An An nói.
Lượng Lượng đơn giản xua tay nói: “Cảm ơn, không cần khách khí như vậy, đãi tôi bữa rươu là được.”
“Không thành vấn đề.” Mộ An An đứng dậy, xoay người đi về phía khách sạn, quay lưng vẫy tay với Lượng Lượng rồi đi vào khách sạn.
Sau một trận đua, rất nhiều năng lượng đã bị tiêu hao.
Mộ An An trở về phòng, tắm rửa rồi ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại thì đã là buổi chiều.
Cô ấy có một ngày nghỉ.
Cô ấy đã thay ca đêm cho người khác nên bác sĩ kia đã điều chỉnh ngày nghỉ của mình với Mộ An An để Mộ An An có thể nghỉ ngơi một chút.
Nếu không thì ngày nghỉ của Mộ An An sẽ diễn ra vào tuần sau.
Sau khi chợp mắt một lát, Mộ An An sau khi tỉnh dậy choáng váng.
Với mái tóc rối bù và vẻ mặt đờ đẫn, cô đang ngồi trên giường.
Có tiếng động phát ra từ nhà bếp và mùi thơm từ nhà bếp bay vào.
Mộ An An bị mắc kẹt một ngày, nên ngủ thiếp đi.
vẫn chưa tỉnh, đang mơ.
Mộ An An ngã xuống và kéo chăn lên.
Giây tiếp theo, cô đột nhiên mở chăn ra, đôi mắt mở to.
Ngay sau đó, cô nhấc chăn bông lên, chân trần giẫm xuống đất, mở cửa phòng ngủ bên trong lao về phía nhà bếp.
Trong bếp âm thanh càng ngày càng rõ ràng, mùi thức ăn nồng nặc.
Mộ An An lao ra ngoài.
Sau đó cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trong bếp.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên, để lộ phần lớn cánh tay.
Lúc này anh quay lưng về phía Mộ An An, đối mặt với bếp.
Mộ An An đứng đó.
Mộ An An nhìn người đàn ông này.
Nhìn lạl thời gian trên tường, ba giờ chiều.
Nấu ăn vào thời điểm này.
Rất không thích hợp.
Đặc biệt là người đàn ông này lại xuất hiện ở đây để nấu ăn cho cô vào lúc này.
Người đàn ông quay lưng về phía cô giờ lại nhìn cô.
Vừa định nói, anh liền cau mày khi nhìn thấy cô trong tình trạng này.
Anh bước ra khỏi bếp, một tay bế Mộ An An rồi đi vào phòng ngủ.
“Đây không phải Ngự Viên Loan, đừng đi chân trần.” Người đàn ông nói, giọng nói có chút lạnh lùng.
Anh bế cô vào rồi đặt lên giường.
Sau đó anh ngồi xổm xuống và đi dép vào cho Mộ An An.
“Sao chú lại ở đây?” Mộ An An nhìn chằm chằm vào anh và hỏi.
Người đàn ông nhìn lên, ‘Vì -20 điểm.’
Mộ An An không có phản ứng trong một lúc.
Người đàn ông cong môi nói: “Cô bé của chú trừ chú 20 điểm, nên chú phải biểu hiện cho tốt.”
“Cho chú thêm điểm sao?”
“Thêm!” Mộ An An khẳng định trả lời: “Thêm mười điểm!”
“Thật hào phóng?” “Một tâm trạng tốt!”
Mộ An An mở rộng tay và trực tiếp ôm Thát gia, tựa đầu vào vai anh.
Những điều cô ấy không nói.
Khoảnh khắc cô tỉnh dậy và thấy anh đang bận rộn cùng cô trong bếp, Mộ An An cảm nhận được mùi tình yêu nồng nặc.
Đúng kiểu cặp đôi sống với nhau nhiều năm trên TV.
Cảm giác đó giống như một dòng nước ấm áp quấn quanh trái tim Mộ An An.
Thật ấm áp và rất thỏai mái.
Tông Chính Ngự trực tiếp ôm người đang ở trong lòng đi ra ngoài.
“Cháu còn chưa đánh răng.”
Đi đến phòng khách, Mộ An An vội vàng nắm lấy tay áo người đàn ông.
“Ăn xong hãy đánh.”
“Không, bẩn.”
Ngay khi Mộ An An phản đối, người cô đã được đặt trên cái bàn nhỏ
Thất gia đứng trước mặt cô, nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô.