Khi bàn tay đối phương vươn tới, Mộ An An nhanh chóng liền nắm chặt cổ tay cô ta.
Cô nói: “Tôi xin lỗi vì tai nạn này, tôi đang vội, nhưng cô đi đường cũng nhanh.
Quần áo tôi sẽ bồi thường, nhưng tôi sẽ không để cho cô động thủ.
”
Thái độ Mộ An An rất lạnh lùng.
Hiện tại cô chỉ muốn đi gặp Trần Hoa.
Chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, hơn nữa Trần Hoa vốn đã tự ti, có lẽ
những người đó đã nói điều gì không hay.
Người phụ nữ trước mặt nhìn chằm chằm Mộ An An với vẻ mặt hoài nghi.
Cô ta từ trước đến nay chưa từng thấy người phụ nữ nào như thế này.
“Cô biết tôi là ai không, còn dám ở đây kiêu ngạo với tôi?” -Giọng nói của người phụ nữ rất sắc bén, mang theo lửa giận khó che giấu.
Mộ An An vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không biết.
”
Người phụ nữ nổi cáu, cắn răng: “Tôi là Hoắc Chân Chân! Là người thân
của chủ nhân trang viên này! Tôi chính thức thông báo với cô, cô, đã đắc tội với tôi!”
Người phụ nữ kiêu ngạo trừng mắt nhìn Mộ An An.
Vốn dĩ cô ta đang ở trên lầu, vừa nghe thấy Thất gia của Ngự Viên Loan đã đến, nên cô ta lập tức vội vàng đi xuống.
Thật vất vả mời nhìn thấy Thất gia nên muốn đi tới chào hỏi, kết quả lại gặp phải một người không có mắt!
Hoắc Chân Chân quét qua một vòng, khi người phục vụ bưng rượu đỏ đến, cô ta liền cầm lấy ly rượu hất về phía
Mộ An An.
Mộ An An mặt lạnh, trước khi Hoắc Chân Chân bắt đầu ra tay, liền siết chặt cổ tay cô ta, sau đó trở tay đổ rượu đỏ lên mặt Hoắc Chân Chân.
Hoắc Chân Chân hét chói tai!
Mộ An An không để ý đến cô ta, kéo cô ta đến bàn bên cạnh, siết cổ Hoắc Chân Chân.
“Tôi không có thời gian chơi với cô, tôi sẽ cho cô hai lựa chọn.
” – Giọng của Mộ An An rất lạnh: “Cút khỏi trước mặt tôi, hoặc cởi truồng rồi cút, tự lựa chọn đi!”
Khi Mộ An An cảnh cáo, liền dùng sức nắm lấy đường viền cổ của Hoắc Chân Chân, nhắc nhở Hoắc Chân Chân, chỉ cần cô kéo xuống, chiếc váy của Hoắc Chân Chân có thể rơi khỏi cơ thể cô ngay tại chỗ.
Mặt mũi Hoắc Chân Chân trắng bệch: lir’A H
Cô, cô…
Cô ta nhìn bốn phía: “Bảo an, bảo an!”
Nhưng cô ta vừa mới hét hai tiếng, Mộ An An liền dùng tay kéo váy của cô ta xuống…
Hoắc Chân Chân lúc này liền che ngực, không dám hét nữa.
Tiệc rượu vô cùng lớn, hình ảnh của Mộ An An và Hoắc Chân Chân, chỉ chiếm một góc nhỏ, người phát hiện ra cũng không nhiều.
Tông Chính Ngự thật ra là một trong số đó.
Mặc dù Mộ An An tách ra khỏi anh, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn hướng về cô.
Nhìn thấy Mộ An An đang chỉnh đốn người, biểu tình Thất gia rất lạnh nhạt, sau đó anh liền cho La Sâm đang ở chỗ tối một ánh mắt, xử lý mấy tên nhân viên bảo vệ đang chuẩn bị chạy tới.
Hoắc Chân Chân và Mộ An An ngẩn người một hồi lâu, cũng không đợi được nhân viên bảo vệ, trong lòng cũng sợ hãi.
Dù sao đây cũng là tiệc rượu, còn có Thất gia ở đây.
Chưa nói đến việc khỏa thân, hiện tại giữ nguyên tư thế này cũng thật xấu hổ!
Hơn nữa cô ta phải thay một lễ phục khác mới đi xuống được.
Thất gia rất hiếm khi tham gia tiệc rượu, cô ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội làm quen Thất gia.
“Được, tôi đi!” – Hoắc Chân Chân cắn răng nói.
Mộ An An đang vội đi tìm Trần Hoa, nên liền buông tay, xoay người đi về hướng Trần Hoa vừa đi.
Hoắc Chân Chân ôm cổ áo, nghiến răng nghiến lợi, sợ hãi vội vàng đi lên lầu, đồng thời ra lệnh cho người hầu trên lầu: “Điều tra rõ ràng thông tin về cô gái vừa nãy cho tôi!”
Cô ta quay đầu lại nhìn bóng lưng của Mộ An An, trong mắt hiện lên vẻ oán hận!
Thù này, nhất định phải báo!.