Chương 1506
Tin nhắn được gửi bởi Lượng Lượng
Lượng Lượng là bạn của Mộ An An, người mà cô ấy đã kết bạn khi chơi đua xe với thân phận Tông Thất, có cơ bắp và khuôn mặt con nít.
Lượng Lượng thường làm việc trong một tiệm sửa xe và kiếm thêm tiền ở núi Mục Vân vào ban đêm.
Trước đây, anh đã giúp Mộ An An sửa chữa, điều chỉnh xe và ghi lại các vòng đua.
Trong khoảng thời gian Mộ An An không xuất hiện với tư cách là Tông Thất, Lượng Lượng ít nhiều đã gửi tin nhắn hỏi thăm.
Tin nhắn mới nhất khiến Mộ An An rất ngạc nhiên.
Lượng Lượng: Cô là phụ nữ?
Mộ An An nhìn chằm chằm vào tin nhắn này.
Tin nhắn vẫn còn mới, nó đã được gửi ngày hôm qua.
Đã gần một tuần kể từ tin nhắn cuối cùng.
Mộ An An rất ngạc nhiên và muốn hỏi rõ Lượng Lượng thông tin này.
Tông Thất: Ý là gì?
Lượng Lượng: Chết tiệt! Tôi không nhìn nhầm, anh thực sự đã trả lời tôi?
Lượng Lượng: Tôi tưởng anh đã biến mất, Giang gia xảy ra chuyện gì anh có biết không?
Tông Thất: Anh nói tôi là phụ nữ?
Lương Lượng: Vâng, tôi hỏi anh.
Tông Thất: Sao lại nói thế?
Lượng Lượng: Trước đây tôi đã gặp Giang Phong, anh ấy khá suy sụp, anh ấy đang trong một khách sạn nào đó, khi nhắc đến anh, anh ấy nói tôi là kẻ ngốc, bị một người phụ nữ lừa gạt mà không hề hay biết.
Lượng Lượng: Ý anh ấy là gì?
Mộ An An nhìn chằm chằm vào tin nhắn do Lượng Lượng gửi và dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình.
Đang do dự có nên nói cho Lượng Lượng biết danh tính của mình hay không.
Lúc đầu, với tư cách là Tông Thất, cô chỉ muốn chơi đùa và trả thù, ngược lại không nghĩ đến chuyện kết bạn thân thiết gì, nhưng Lượng Lượng rất có nghĩa khí.
Trong khi Mộ An An đang suy nghĩ, Thất gia quay lại nhìn cô.
Cô ấy có một thói quen nhỏ.
Khi đang nghĩ về điều gì đó, tôi thích chạm vào màn hình điện thoại bằng ngón trỏ.
Tông Chính Ngự đưa tay xoa xoa trán
cô, không nói gì hay làm phiền.
Mộ An An ngước mắt lên nhìn anh và cười một cách tự nhiên.
Khi rũ mắt xuống, cô phát hiện Lượng Lượng lại gửi một tin nhắn khác.
Lượng Lượng: Người anh em, hãy nói một câu, phải hay không, bất quá tôi không Giang Phong kia , ai biết bây giờ có phải anh ta đang tuyệt vọng, sau đó lại kiếm chuyện ở đây.
Tông Thất: Chuyện này để lát nữa tôi nói với anh, hiện tại tôi có một vấn đề cần anh giúp đỡ.
Mộ An An suy nghĩ rất lâu và quyết định không nói chuyện này với Lượng Lượng vào lúc này.
Tìm một ngày để nói chuyện trực tiếp.
Lượng Lượng: Được rôi, anh nói đi.
Tông Thất: Bên đó có xe không, lái tới đây đi, nhanh.
Sau khi gõ từ này, Mộ An An trực tiếp gửi địa chỉ khách sạn của mình cho Lượng Lượng.
Câu trả lời rất thẳng thắn và nói rằng sẽ đến trong vòng 20 phút.
Sau khi nói chuyện với Lượng Lượng, Mộ An An tắt điện thoại.
Thất gia quay lại và nói: “Nói chuyện xong rồi.”
“Tiểu Cửu không có nhắn, cháu cùng Tóc Xoăn nói chuyện, nói là đã tới”, Mộ An An nói.
Lúc vừa đăng xuất tài khoản kia, cô
nhìn thấy một tin nhắn từ Tóc Xoăn.
Nhưng bây giờ cô không có thời gian để trả lời nên cô không trả lời.
Mộ An An nói thêm, “Thất gia, cho cháu mượn điện thoại chú chơi một lát. Cháu sắp hết pin rồi.”
Ngay khi cô yêu cầu, Tông Chính Ngự đã đưa điện thoại di động cho cô.
Mộ An An vừa định để anh mở khỏa thì phát hiện điện thoại tự động mở khóa ngay khi anh đưa nó lên mặt cô.
Mộ An An có chút khác thường: “Chú làm chuyện này khi nào?”
“Trong khi cháu đang ngủ,” người đàn ông trả lời.
Mộ An An dừng lại.
Cô ngủ với anh chỉ một đêm thôi.
Nghĩ đến đêm đó…
Mộ An An hơi đỏ mặt, tim cô lại bắt đầu đập loạn xạ. Vô thức liếm môi.
Cảm thấy tội lỗi, cô lén nhìn lên.
Nhìn thấy người đàn ông đang tựa vào ghế sau xe, hai tay thản nhiên chắp lại, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung mơ hồ.
Như thể anh ấy biết Mộ An An đang
nghĩ gì.
Mộ An An vội vàng cúi đầu bấm điện thoại di động, không dám nhìn anh nữa.
Năm phút sau.
Chiếc xe từ từ dừng lại trước cửa khách sạn.
Nhân viên khách sạn lập tức bước ra và mở cửa xe cho Mộ An An.
“Về phòng nghỉ ngơi thật tốt.” Thất gia nói.
Mộ An An gật đầu, “Cháu nghĩ cháu sẽ chợp mắt một lát.”
“ừm.”
“Vậy cháu đi trước.” Mộ An An nói rồi xoay người xuống xe.