Chương 1490
Mộ An An nhìn bác sĩ Quách và nói: “Hiểu được mẹ và ông nội tôi thực sự muốn làm gì.”
Bác sĩ Quách Ái Hoa không hiểu.
Mộ An An cười nhẹ, “Mẹ tôi tên là Mộ Thanh. Từ nhỏ đã theo ông ngoại tôi học tập, một lòng cống hiến hết mình cho y học, nghiên cửu và từ thiện.”
“Cô là con gái của Mộ Thanh?” Bác sĩ Quách Ái Hoa kinh ngạc.
Khi Mộ An An nhắc đến mẹ và ông ngoại, cô rất tự hào.
Cô ưỡn ngực nói: “Đúng vậy, mẹ tôi là Mộ Thanh, ông nội tôi là Mộ Quốc Lưomg.”
“Tôi biết.” Quách Ái Hoa gật đầu, chì là khi nhìn thấy vẻ mặt cùa Mộ An An, chị ấy vẫn rất ngạc nhiên, “Hầu như không ai trong ngành này là không biết họ.”
Mộ Quốc Lương là một giáo sư cũ của trường y, con gái ông ấy cũng là người thừa kế, sau đó hai người tìm được nguồn tài chính và thành lập Tập đoàn Mộ Thị, nhưng…”
Những điều tiếp theo thật khó nói vì nó toàn là những biến cố của Tập đoàn Mộ Thị.
Mộ An An nói: “Trước đây, tôi luôn nghĩ mẹ và ông ngoại tôi là những người vĩ đại, họ luôn gánh vác trách nhiệm xã hội. Thậm chí khi tôi còn nhỏ, bất cứ khi nào cỏ thiên tai họ đều là những người tiên phong ra tiền tuyến.”
“Tôi cũng từng oán giận, vì sao họ phải làm nhiều việc như vậy trong khi chúng ta chỉ là những con người bình thường.
II
“Nhưng hôm nay, chứng kiến thấy ông lão chết đi cùng với sự bất lực của Trương Đạt, tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao mẹ và ông ngoại tôi nhất định phải làm như vậy.”
Mộ An An quay đầu lạ, nhìn chằm chằm bác sĩ Quách Ái Hoa, “Cô nói, tôi có thể giúp một Trương Đạt, nhưng không thể giúp vô số Trương Đạt. Tồi muốn nói cho cô biết, hôm nay tôi chỉ có thể giúp một Trương Đạt, nhưng ngày mai tôi vẫn có thể giúp đờ vô số Trương Đạt ngoài kia. Bởi vì ồng ngoại và mẹ tôi đã để lại cho tôi một khối tài sản khổng lồ.”
Tập đoàn Mộ Thị.
Mộ An An nói bốn từ cuối cùng rất nhẹ nhàng.
Kể từ khi Tập đoàn dược phẩm Giang Thị hoàn toàn đổi tên thành Mộ Thị, vẫn luôn là do Thất gia an bài xử lí.
Mộ An An gần đây bận rộn nên đối với Mộ Thị có phần hơi lơ là.
“Tôi đã nghĩ và tôi biết chính xác sau này Mộ Thị sẽ đi theo con đường nào. Tôi sẽ làm điều mà mẹ và ông ngoại chưa kịp làm.”
Nói xong, Mộ An An đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu chào bác sĩ Quách Ái Hoa: “Tôi đi làm việc trước.”
Nói xong, Mộ An An quay người rời đi.
Bác sĩ Quách Ái Hoa đứng dậy và nhìn vào lưng Mộ An An với vẻ mặt lo lắng.
Bác sĩ Quách Ái Hoa đã làm việc ở khoa cấp cửu nhiều năm, từng dẫn dắt không ít sinh viên.
Nhất là những thực tập sinh chưa tốt nghiệp ra trường, cơ bản sẽ phải trải qua một lần, tận mắt chứng kiến những bệnh nhân mình chữa trị ra đi.
Rất ít người vượt qua cửa ải này một cách bình tĩnh.
Có người không chịu nổi trực tiểp sụp đổ.
Một số người có thể chống chọi được, nhưng cũng cần có
thời gian để chấp nhận nó.
Nhưng Quách Ái Hoa nhìn Mộ An An, hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí không hề hét lên khi bác sĩ Quách Ái Hoa từ bỏ việc chữa trị cho ông lão, cũng không vội tới yêu cầu Quách Ái Hoa tiếp tục chữa trị.
Cô ấy chấp nhận tất cả một cách quá bình tĩnh.
Mặc dù bác sĩ Quách Ái Hoa đã tiếp xúc với Mộ An An, cũng nhận ra người này có tài, tâm lý ổn định và bình tĩnh.
Tuy nhiên, có một loại người khi xảy ra chuyện, bề ngoài tưởng chừng như không có gì, nhưng thực chất cảm xúc lại bị đè nén, giấu kín trong lòng.
Trong giai đoạn này, sẽ làm điều gì đó không tưởng tượng nỗi hoặc điều gì đó chưa từng làm.
Khi sự đàn áp tích lũy theo thời gian, một khi bùng nổ thường rất đáng sợ.
Tiến sĩ Quách Ái Hoa e rằng Mộ An An nằm ở trường hợp thứ 2.