Chương 1489
Trong đầu cô ấy chỉ có hình ảnh điện tâm đồ của cuộc đấu tranh sinh tồn.
Sự kết hợp giữa tiếng khóc của người đàn ông và âm thanh điện tâm đồ trong tai khiến Mộ An An cảm thấy tê dại.
“Thật là đau đớn.”
“Đây không phải là lần đầu tiên ông Trương đền đây. Lúc trước bác sĩ đã đề nghị ông ấy giải phẫu tim, nhưng ông ấy cứng đầu từ chối. Bây giờ… thế này!”
“Không phải ông ấy không chịu làm, mà là ông ấy không có tiền. Ông Trương này chỉ nhận được lương hưu 3.000 nhấn dân tệ. Ông ấy phải nuôi sống bản thân và con trai.”
“Con trai ông ấy không chỉ bị què mà còn có vắn đề về trí tuệ, không còn khả năng lao động nữa. Giờ ông Trương mất rồi… đứa con này không biết phải làm sao”.
“Ngay cả đám tang cũng không có khả náng để làm.”
Những người xung quanh thấp giọng nói chuyện, đồng thời cũng giải thích xong lai lịch của ông lão đã khuất và người đàn ông ôm ghế nằm dưới đất khóc lóc.
Mộ An An rũ mắt xuống, sau đó quay người rời đi.
Cô đi đến ván phòng bên cạnh, lấy ra một tấm thẻ nhỏ, sau đỏ viết một dãy số điện thoại vào mặt sau tấm thẻ.
Mộ An An bước ra ngoài, trực tiếp đẩy đám người ra, ngồi xồm trước mặt người đàn ông đang khóc và đưa thẻ.
Người đản ông chìm trong đau buồn không đề ý tới Mộ An An.
Mộ An An nói: “Nếu anh muốn tồ chức tang lễ, hãy liên hệ với người này.”
Từ “tang lễ” kích thích người đàn ông, anh ta ngừng khóc và quay lại nhìn Mộ An An với ánh mắt vô cùng hung dữ.
Mộ An An trên mặt không có biểu cảm gì, cồ chỉ nắm lấy tay đối phương và đặt tấm thẻ lên đó.
Cô nói: “Đây là thông tin liên lạc của người phụ trách tập đoàn Mộ Thị. Nếu anh gọi cho người này và nói cho họ biết tình hình của mình, người này sẽ giúp đỡ, hơn nữa sắp xếp công việc tốt cho anh. Sau này… cho dù anh chì còn có một mình vẫn có thề sống tốt.”
Những người xung quanh rất ngạc nhiên trước hành động cùa Mộ An An, nhìn nhau.
Mộ An An đứng dậy, quay người rời đi mà không nói gì.
Cô cứ đi mãi, đi qua hai, ba hành lang mới đến được nơi nghi ngơi thường ngày của mình.
Khi đến chiếc ghế dài màu xanh lá cây, Mộ An An cảm thấy có chút bất lực.
Mặc dù xung quanh yên tĩnh, xuất phát từ vấn đề tâm lí, dừng như Mộ An An vẫn có thề nghe thấy tiếng bíp của điện tâm đồ.
Điện tâm đồ tượng trưng cho mưu cầu được sống của ồng lão.
Ông ấy muốn sống, muốn sống!
Bàn tay của Mộ An An vốn đang đưực đặt trên đùi, lặng lẽ nắm chặt lại.
Cùng lúc đó, bác sĩ Quách Ái Hoa từ bên kia hành lang đi tới, nhìn Mộ An An như mất hồn, ngồi ngây ra trên ghế ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Cô thỏ’ dài, đi về phía Mộ An An và ngồi cạnh Mộ An An.
Mộ An An quay lại nhìn bác sĩ Quách và nói: “Thưa cồ, ông
lão đó rất muốn sống, rất muốn sống, ông ấy không thể buông bỏ được.”
Không thể bỏ rơi đứa con trai không thể lao động của mình.
Không thể buông bỏ thế giới này.
“Tại sao không thề cứu được?”
Tại sao
Không thể nói?
Tại sao có sinh, lão, bệnh, tử?
Mộ An An thực sự muốn tìm câu trả lời.
Quách Ái Hoa đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay của Mộ An An, nhẹ nhàng vỗ nhẹ: “Bởi vì náng lực có hạn, bởi vì kỹ thuật ý tế có hạn. Bởi vì bác sĩ đã báo trước cho ông ấy nhưng khả năng tài chính của ông ấy không đủ để tiến hành phẫu thuật.”
Mộ An An không trả lời.
Bác sĩ Quách Ái Hoa bồ sung thêm: “Tồi cũng nhìn thấy tấm danh thiếp cô vừa đưa cho Trương Đạt… con trai của ông lão”
An An, tồi phải nhắc nhở cô, tốt nhất cô không nên làm chuyện như vậy ở trong bệnh viện, người đáng thương hơn ông Trương rất nhiều, cô không thể giúp hết được
Khi bác sĩ Quách Ái Hoa nói điều này, giọng điệu rất nhẹ nhàng, những sự dịu dàng chưa bao giờ thể hiện ra ngoài với Mộ An An.
Vừa rồi khi Mộ An An ngồi xồm xuống và đưa danh thiếp của mình cho Trương Đạt, bác sĩ Quách Ái Hoa đã rất cảm động khi nhìn thấy nỏ.
Xung quanh nhiều người như vậy đã chứng kiến Trương Đạt mất đi người cha và là chỗ dựa duy nhất trên thế giới, mọi người đều nói rằng Trương Đạt thật đáng thương.
Nhưng không có ai tiến lên.
Không một sự giúp đõ’, thậm chí là an ủi, cũng không có ai.
Mà so với những ngưò’i thờ ơ theo dõi, thì Mộ An An ôn nhu đi đến bên cạnh Trương Đạt.
Sự dịu dàng này khiến bác sĩ Quách Ái Hoa có chút thay đổi trong quan điểm.
Bác sĩ Quách Ái Hoa nói: “Sinh, lão, bệnh, tử là chuyện bình thường trên thế giới. Với tư cách là người làm trong ngành y, điều chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức đế chữa khỏi bệnh cho mọi bệnh nhấn.”
“Nhưng đồng thời, cô cũng phải chấp nhận rằng đôi khi rất bất lực.”
Mộ An An vẫn im lặng trước sự an ủi của bác sĩ Quách Ái Hoa.
Khoảng một phút sau, Mộ An An vốn đang im lặng đột nhiên quay đầu nhìn bác sĩ Quách Ái Hoa nói: “Tôi dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó.”
Bác sĩ Quách Ái Hoa khó hiểu, “Chuyện gì?”