Chương 1485
Mộ An An đang lặng lẽ bước đi, nhưng khi đi đến hành lang, cô cảm nhận rõ ràng là có ai đó đang theo dõi mình phía sau.
Mộ An An nhìn xuống hành lang, có thể thấy rõ bỏng người phía sau.
Vừa nhìn đã thấy kỹ thuật theo dõi vô cùng vụng về.
Cô cười lạnh một cái, bước đi không nhanh cũng không chậm, người phía sau cũng đi theo với tốc độ tương tự.
Cô táng tốc và người kia cũng tàng tốc.
Đôi mắt của Mộ An An trở nên lạnh lùng, cô nhìn chằm chằm vào cuối hành lang, cồ tăng tốc nhanh chóng rồi nhanh chóng nép vào góc tường.
Vừa ép sát vào tường, cô đã cảm nhận được người theo dõi đã đi tới.
Mộ An An chớp lấy cơ hội, hung háng nắm lấy cánh tay của người đó, kẻo người đỏ vào, ấn thẳng vào chiếc ghế xanh bên cạnh.
Đối phương hoảng sợ ngẩng đầu lên, Mộ An An liếc mắt liền nhận ra, là Big Fan của Leo, là Lạp Tử.
“Chơi cả buổi chiều, chơi chưa đủ à?”
Mộ An An nói thẳng: “Đụng người, ném đồ vào người tôi, bây giờ còn bám theo tôi, ngoài mấy chiêu trò này cô không còn gì nữa à?”
Lạp Tử đột nhiên bị bắt lại, cô ta vẫn đang trong trạng thái bối rối, Mộ An An lại chất vấn trực tiếp như vậy, gần một phút sau cô ta vẫn chưa trả lời.
Mộ An An quá lười để so đo với một cô gái nhỏ như vậy.
Cô với lấy quai hàm của cô ta nói thẳng: “Tôi cảnh cáo cô, đừng giờ trò ngớ ngẩn này với tôi. Đề chị đây, nói cho cô nghe, cô chì cần ở đó giơ 1 tấm bảng và hét lên. Đừng tự gây rắc rối cho chính mình. Chuyện gì nên làm thì làm, nếu không tôi sẽ khiến cho cô muốn làm gì cũng không thể làm!”
Sau khi nói lời cảnh cáo, Mộ An An buông Lạp Tử ra và rời đi.
Kết quả là, ngay khi cô quay đi, đã nhìn thấy Lạp Tử lao về phía cô qua hình ảnh phản chiếu của cửa sổ, cố gắng đẩy cô về phía cửa sổ phía trước.
Mộ An An không kiên nhẫn, quay người lại, kéo Lạp Tử và
đẩy cô ta về phía cửa sồ.
Cửa sổ vừa mở ra, một nửa cơ thể của Lạp Tử đã bị đẩy ra ngoài.
Lạp Tử hét lên: “Cô, cô đang làm gì vậy!”
Đây là tầng hai nhưng độ cao vẫn rất đáng sợ.
Lạp Tử bám vào chỗ ngồi ở mép cửa sổ với vẻ mặt sợ hãi, “Cồ đang làm gì vậy? Thả tôi ra.”
Mộ An An đứng ở bên cạnh cô ta, trên mặt không cỏ cảm xúc gì, hai tay nắm lấy cồ áo của Lạp Từ, ấn xuống, khống chế nửa thân thể cô ta ờ ngoài cửa sổ.
“Chỉ cần tôi buông tay, tôi cam đoan cô sẽ ngã.”
Mộ An An mặt không cảm xúc nói: “ở độ cao này cô sẽ không chết, nhiều nhất tay chân của cô sẽ bị gãy. Trường hợp xấu nhất là liệt toàn thân.”
“Nhưng chẳng sao cà, tôi có tiền, tôi có thể khiến cho cả nhà cô im miệng!”
Lời nói của Mộ An An không hề ấm áp đối với Lạp Tử, nó giống như một lời nguyền từ địa ngục đến cồ ta, toàn bộ da
đầu cô ta tê dại, và nỗi sợ hãi trực tiếp ập đến!
Chúc ngù ngon.
hoặc
Chào buổi sáng!
“Cô đang làm gì vậy? Cô cho rằng tiền có thể che đậy được tất cả sao? Nói trắng ra, tôi không biết gã đàn ông nào đã cho cô tiền. Cô được như hôm nay, chính là ngủ với đàn ông để lấy tiền…Ah!”
Lạp Tử vẫn đang chửi bới láng mạ, trong khi Mộ An An
đứng ở đó, trên mặt không tỏ ra tức giận, lập tức đẩy người đối diện ra ngoài cửa số.
Một nửa cơ thề của Lạp Tử ở bên ngoài, gần như vuông góc 90° với đôi chân bị ghim bên trong của Mộ An An.
Mặc dù đang là mùa hè nhưng bệnh viện nằm ờ một vị trí tương đối xa xôi, có gió đêm mát lạnh thổi qua, hơn nữa, bản thân bệnh viện có bầu không khí đáng sợ, Lạp Từ run sợ.
“Cô, cô kẻo tôi dậy, tôi… tôi không muốn chết, tôi…” Giọng cô ta như sắp khóc.
Ánh mắt Lạp Tử liếc nhìn tình hình xung quanh rồi lập tức thu hồi ánh mắt, không dám nhìn.
Cồ ta đã nhiều lần đứng bên cửa sổ nhìn phong cảnh, nhưng khi toàn thân mình hướng ra ngoài cửa sồ, nhìn khung cảnh này quả là thử thách lòng can đảm bên trong của Lạp Tử.
Đặc biệt là khi mạng sống của cồ ta đều nằm trong tay Mộ An An.
Mộ An An mặt không biểu cảm nhìn cô: “Cô biết sai chưa?’
“Em biết, em sai, em sai.” Mộ An An vừa hỏi xong, Lạp Tử trực tiếp buột miệng, giọng nói run rấy, không hề kiêu ngạo và vô đạo đửc như khi đối mặt với Mộ An An vừa rồi.
Nhưng Mộ An An không có ý định kẻo người lên.
Cô nhìn chằm chằm vào Lạp Tử và nói: “Nếu đã biết sai, mau nói xin lỗi!”
“Thực sự xin lỗi, thực xin lỗi chị, em sai rồi, xin hãy tha cho em!” Lạp Tử không chút do dự.
Bởi vì khi Mộ An An đang nói chuyện với Lạp Tử, tay cô ấy đã cố tình buông lỏng, tạo cho Lạp Từ một cảm giác rất không an toàn.
Nếu cô ắy nới lỏng tay dù chỉ một chút, cô ta sẽ lập tức rơi.
Lạp Tử vội vàng nói: “Tôi thực sự sai rồi, không phải, em sẽ không bao giờ như vậy nữa. Hãy kéo em lên. Làm ơn, làm ơn.
Cuối cùng, cô ta bật khóc.
Mộ An An vẫn không buông tha, “Cô nói một câu cô sai rồi, làm sao tôi biết cô thật sự biết sai rồi, hay là chỉ vì bị tôi uy hiếp nên mới phải xin lỗi?”
Sau khi Mộ An An hỏi câu hỏi này, đôi mắt của cô ta mở to.
Không phải cô ấy đe dọa đề nhận lời xin lỗi sao?
“Tôi bận rất nhiều việc, không có thời gian chơi đùa với em gái nhỏ, tôi buông …”
“Không không không!”