Chương 1479
Trước khi đi sang phòng bệnh của Leo, Mộ An An phải xác nhận xem fan của Leo có ở gần đó hay không.
Nhất là cái tên Lý Tử kia.
Từ lúc bắt đầu là do cô ta khởi xướng, những fan khác đa số là hùa theo.
Là một người đã từng đi ra từ fandom, Mộ An An tất nhiên là nhìn thấu được Lý Tử kia chính là một fan lớn trong câu lạc bộ fan hâm hộ.
Thông thường khi Leo tiếp ứng hoạt động thì đại đa số là do fan lớn tổ chức.
Một số fan lớn sẽ hợp tác với công ty môi giới của nghệ sĩ một cách lành mạnh.
May mắn thay Mộ An An nhìn một vòng không hề phát hiện ra fan nào đứng chờ sẵn ở phòng bệnh Leo.
Mộ An An không hề chần chừ, sau khi xác định không có đám fan cô liền dứt khoát đẩy cửa đi vào trong.
Phòng cấp cứu được dùng những tấm vải trắng ngăn cách nhau.
Không có một cái nào đơn độc cả.
Mộ An An đi đến giường bệnh của Leo, vén tấm khăn che ra.
Lúc này Leo đã tỉnh dậy, cơ thể dựa lên giường bệnh, cánh tay được bọc băng gạc đặt ngay ngắn ở bên cạnh.
Cậu ta vốn đang nhìn chằm chằm trần nhà, khi nghe được tiếng động kéo tấm khăn che mới chầm chậm di chuyển
ánh mắt về phía trước.
Lúc nhìn tháy Mộ An An, Leo hơi bất ngờ, cậu ta vô thức dùng cánh tay khỏe khoắn còn lại chống xuống giường muốn ngồi dậy, Mộ An An vội đi lên chặn cậu ta lại.
Mộ An An nhắc nhở: “Ngồi dậy làm gì, nằm xuống.”
“Tôi đợi cô cả ngày rồi.” Leo nhìn Mộ An An đáp.
Trong giai đoạn bị bệnh, mặt cậu ta vô cùng trắng, cộng thêm quả tốc nhuộm vàng của cậu ta càng khiến cậu ta trở nên tái nhợt hơn.
Cả người trở nên yếu ớt.
Mộ An An đo nhiệt độ cho Leo, xác nhận nhiệt độ không có vấn đề mới kéo
hết khăn che ra.
Cô kéo chiếc ghế bên cạnh sang ngồi xuống, lúc ngồi tiện tay đặt nhiệt kế sang một bên.
“Cậu tìm tôi làm gì?” Mộ An An trực tiếp hỏi.
Chủ yếu là cô và Leo không hề thân thiết.
Chẳng qua chỉ gặp nhau có một lần ở thủ đô.
Lúc buổi ghi hình ván trượt kết thúc, cô
và Thất gia đã rời khỏi đó.
Sau đó là đã qua một thời gian khá dài.
Vốn dĩ có thể gọi là người lạ rồi.
“Tôi muốn chính miệng nói một lời xin lỗi với cô.” Leo nhìn Mộ An An, “Liên quan đến chuyện xung đột ở trước cửa sáng nay.”
Mộ An An cảm thấy khỏ hiểu, “Tại sao cậu phải xin lỗi tôi?”
“Lúc cậu được đưa vào cấp cứu là tôi đẩy fan của cậu ra chữa trị cho người khác trước, cũng là tôi động tay động chân với fan của cậu, nói đi nói lại hình như người nên xin lỗi là tôi mới phải nhỉ?”
Lời thì nói thế nhưng thái độ của Mộ An An không hề có một xíu cảm thấy bản
thân có lỗi.
Mặc dù bác sĩ Quách Ái Hoa nhắc nhở nhiều lần.
Nhưng Mộ An An vẫn không cảm tháy bản thân có lỗi.
Lời dạy dỗ thì cô vẫn nghe.
Nhưng quyết định cuối cùng là do cô.
“Tôi biết tình hình của ông lão kia rất nguy hiểm, nhưng cái tay này của tôi…”
Lúc Leo nhìn vào cánh tay của mình, ánh mắt của cậu ta tối đi đôi chút.
Cậu ta che giấu đi ánh mắt của mình, “Tình trạng của cái tay này không nghiêm trọng như ông lão kia, các fan của tôi tuổi còn trẻ, khá bốc đồng.”
“Thế nên, cậu đây là hành động của fan, do thần tượng trả tiền đúng không?” Mộ An An hỏi ngược lại.
Kết quả là sau khi bị hỏi câu này, biểu cảm trên mặt Leo càng trở nên u ám hơn.
Trong mắt cậu ta hoàn toàn không còn ánh sáng nữa.
Cậu ta kéo khoé miệng lên nở một nụ cười gượng gạo, không nói gì nhiều.
Cậu ta không chủ động nói chuyện Mộ An An cũng không nói gì nhiều.
Mà Leo trầm mặc khoảng một phút, sau đó mới tiếp tục nói: “Tôi đã được nuôi dưỡng như một thần tượng trong một chương trình thực tế vài năm trước.”
Mộ An An im lặng.
Leo: “