Xin lỗi cô khồng làm được điều đỏ.
Cô cần mặt mũi.
Mộ An An hơi cúi đầu.
“Thất gia, tiểu thư An An, món tráng miệng của hai vị.”
Phục vụ đấy xe thức ản đến, sau đó đặt hai đĩa kem lên bàn.
Bẽn trên còn tỏa đầy khí lạnh.
Viên kem bười tròn trĩnh được đặt trên chiếc đĩa thuỷ tinh, bên trên được rắc bột bưởi, trang trí đơn giản trông rất có cảm giác như một thiếu nữ.
Mộ An An lén liếc nhìn Thất gia một cái, khồng nói gì chỉ im lặng cúi đầu xúc từng muỗng kem ản.
Khi kem được đưa vào miệng, vị ngọt thanh của kem hoà quyện với hương bưởi thơm.
Lại mang theo chút hương sữa nhè nhẹ, ngọt nhưng không hề ngấy.
Mùi vị đúng là xứng đáng với vị trí địa lý của chiếc nhà hàng này.
Chỉ là, vừa nãy cô vẫn luôn nghĩ đến kem,
nên giờ cảm thấy hình như cũng chẳng có gì đặc biệt lắm.
Mộ An An im lặng ăn kem.
Đầu thường xuyên ngẩng lên nhìn về phía Thất gia.
Thất gia trước giờ không thích ăn ngọt, nhất là mấy loại kem như vậy cho nên vừa àn được một miếng đã cau mày bỏ muỗng xuống.
Cơ thế tuỳ ý dựa vào ghế, cúi đầu bấm điện thoại.
Mộ An An lén liếc trộm một cái.
Màn hình điện thoại hiện lên rất nhiều chữ và số liệu, chắc hẳn anh đang xử lý công việc.
Bầu không khí nhà hàng trở nên thật yẽn tĩnh.
Mộ An An đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Từ khi nói đến chuyện “Đến kỳ”, cả hai liền không còn nói chuyện gì nữa.
Mộ An An cắn chiếc muỗng, ngồi rất nghiêm túc, ánh mắt len lén liếc về phía Tông Chính Ngự.
Cô vốn định thu lại ánh mắt của mình.
Kết quả là người đàn ông ngồi bấm điện thoại từ nãy giờ đột nhiên nâng mí mắt lên nhìn Mộ An An.
Hành động nhìn lén ấy lập tức bị bắt quả tang.
Nhất thời Mộ An An bị ngơ ra, não bộ lập tức
đá số.
Giữa việc giả vò’ như không có chuyện gì xảy ra mà dời ánh mắt đi và cắn răng nói vài câu chữa cháy thì Mộ An An chọn vế sau.
“À Thất gia, chú còn nhớ Leo chứ?” Trong đầu Mộ An An bây giờ chỉ có thể đá số ra vấn đề đó.
Tông Chính Ngự cau mày: “Không nhớ.”
“Leo đó ạ, cái lúc mà chú đưa cháu đi hội du thuyền ở thủ đô ý, sau đó gặp được người nghệ sĩ đang quay Gameshow trượt ván á.”
Mộ An An nói thêm: “Chính là cái hôm mà chúng ta đang ản cơm ở nhà hàng còn nhìn thấy cậu ta trên báo nữa.”
“Không ấn tượng.” Thất gia ném ra ba chữ sau đó tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại, xử lý công việc.
Mộ An An đặt muỗng xuống, “Chính là cái người tên Leo bị fan đưa vào bệnh viện ấy ạ,
khi nãy cháu còn chưa nói kỹ với chú. Mấy cô fan cùa Leo kia kì cục lắm, bọn họ cứ càm ràm rang anh Leo của họ bị rất nghiêm trọng, phải mau chữa trị.”
“Kết quả đến lúc chuẩn bị chữa thì lại chẳng cho bọn cháu đụng vào, bảo bọn cháu sẽ làm anh Leo cùa họ bị thương.”
Khi Mộ An An đề cập đến vấn đề của LEO, cô liền bắt đầu phàn nàn một cách thản nhiên.
Người đàn ông bên cạnh từ đầu đến cuối không hề phản hồi.
Bởi vì anh đang cúi đầu nên Mộ An An không hề biết ánh mắt của anh đã dừng lại rất lâu trên màn hình.
“Thất gia, chú có nhớ cái người nghệ sĩ múa năm 18 tuổi cháu rất thích không, cháu còn theo đuổi cô ấy sau đó gia nhập vào fandom nữa, nhưng cảm giác hoàn toàn khác với những gì cháu gặp ờ khoa cấp cứu.”
Mộ An An nắm lấy taỵ Tông Chính Ngự, “Nhưng cháu nhìn thấy đám fan cùa Leo trong bệnh viện hoàn toàn không giống người hâm mộ chút nào.”
“Trong ấn tượng của cháu Leo là một nam sinh rất thẹn thùng, trông vừa ngoan vừa đáng yêu. Có điều, cô fan kia nói cậu ấy đàn piano và múa rất giỏi, sau này cháu sẽ làm quen với cậu ấy và xem cậu ấy nhảy.”
Năm 18 tuồi đó, cũng không hiểu là cô bị áp lực bởi kỳ thi Đại học hay là do một vài tiết mục nào đó, cho nên có một đoạn thời gian cô bị cuồng bộ môn múa.
Nảm đó, Mộ An An vừa đối đầu với áp lực thi