Kế đó, cô vội ngẳng đầu nhấn mạnh với đầu bếp: “Lấy kem, bưởi hay sữa trứng đều
được.”
Đầu bếp nhìn qua Thất gia.
Nhận được ánh mắt đồng ý của Thất gia, đầu bếp mới đi chuẳn bị.
Tông Chính Ngự nhìn Mộ An An: “Tiểu An An, vậy nén tối qua cháu lừa ta?”.
Mộ An An cúi đầu vì chột dạ.
Hôm qua, cô nói trong nhà vệ sinh là “bà dì’* đến, ai ngờ người đàn ông này nghe được.
Không hỏi bằng chứng gì đã không động đến cô.
Mộ An An định giữ bí mật đến tháng sau mới nói, nhưng cô rất muốn ăn kem.
“Nhóc con, ngẳng đầu lên.” Thất gia nói.
Mộ An An càng chột dạ hơn.
“Từ từ thôi, ta đợi cháu.” Anh vừa nói vừa lau nưó’c mắt ngay khoé miệng của Mộ An An.
Mộ An An không nói gì vi không thể nói được.
Tông Chính Ngự ôm cô vào lòng và dỗ dành: “Con đường rất dài, thời gian còn dài, cô gái của ta có thể từ từ trưởng thành.”
Chỉ một câu nói của anh mà trong chốc lát Mộ An An đã thoả hiệp.
Ai có thể chịu nổi sự dịu dàng này chứ?
Lúc trên cầu, anh nói anh sẽ cúi đầu, không cần cô phải nhón chân lên.
Nhưng cô kiêu ngạo, cô không muốn trờ thành ngưòĩ mà anh cúi đầu.
Muốn trờ thành người có đủ tư cách đứng bên cạnh anh, đó là chuyện cô đã quyết định từ năm 12 tuồi.
Vừa nãy những lời Mộ An An nói, trong lòng thực sự có chút cảng thẳng.
Cô lo lắng Thất gia sẽ cảm thấy cô ản nói lung tung, cảm thấy cô thích làm nũng.
Đã nói là sẽ cúi đầu nhưng cô vẫn không thoải mái.
Nhưng sau khi nói xong, Thất gia lại bảo cô từ từ trường thành.
Anh hiểu, anh vẫn luôn hiếu sự kiẽu ngạo của cô.
Cỏ kiêu ngạo như vậy, vốn dĩ là do anh bồi dưỡng.
Hai tay Mộ An An vịn chặt cổ Thất gia, vùi mặt vào lòng anh.
Tông Chính Ngự nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Chiếc xe đang chạy với tốc độ nhanh đột nhiên dừng lại ờ cổng của một toà nhà.
Bên ngoài toà nhà được trang trí rất xa hoa,
tường được lắp kính vàng, ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến toà nhà càng lộng lẫy và thêm tráng lệ.
Nhân viên ờ lối vào cùa toà nhà bước đến mờ cửa xe, nhưng La Sâm gạt ra.
Trong xe là Mộ An An đang ngồi lên đùi và ôm chặt Thất gia.
Thất gia vẫn đang dỗ dành cô.
La Sâm không dám làm phiền.
Quấy rầy là chết.
Xe đậu trước cổng, khi các phương tiện khác nhìn thấy biển số, liền vòng lại và đậu ở chỗ khác.
Biển số của Ngự Viên Loan là cùng một số.
Nếu nhìn vào thấy mấy số 8 và số 6 thi là xe cùa Ngự Viên Loan, không ai dám làm gi.
Cho dù những người khác muốn bước vào toà nhà để chào hỏi thì cũng bị đuổi đi.
Mộ An An ôm Tông Chính Ngự một lúc rồi mới buông anh ra.
Tỏng Chính Ngự bóp mặt cô: “Xong rồi à?”
Mộ An An cúi đầu. nũng nịu dựa vào vai Thất gia: “Chưa.”
“ôm một lát nữa không?”
“Không. Cháu đói rồi.” Giọng cô yếu ớt.
“Lẽn lầu ản thôi.” Tỏng Chính Ngự dửt lời,
La Sâm lập tức xuống xe và mỏ’ cửa xe sau cho hai người.
Tông Chính Ngự định ẵm Mộ An An xuống nhưng cô đã từ chối: “Tự cháu đi.”
Có điều vẫn là nên ẵm cô xuống xe, đặt xuống đất và dẫn cô lên lầu.
Ngay khi lễ tân nhìn thấy anh dẫn theo một cồ gái xuống xe liền lập tức ra nghênh đón.