Rõ ràng Mộ An An cảm thấy người đàn ông có gì đó thay đối.
Cồ nói: “Chỉ là cháu cảm thấy bản thân..”
“Mộ An An.” Tông Chính Ngự cắt ngang lời Mộ An An.
Gương mặt anh lạnh lùng, bình thường khí chất mạnh mẽ nên ảnh mắt cũng rất sắc bén.
Khi tức giận, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn.
Trực quan cùa Mộ An An cho biết người đàn ỏng đang tức giận.
Anh để lon coca qua một bên, mở hộc tủ xe ra rồi lấy ra mấy bịch đồ ản vặt đưa Mộ An An.
Thất gia nói: “Ngồi chơi một lúc đi. Đừng nói chuyện. Bây giờ ta đang giận vô cùng, đế ta bình tĩnh một lát rồi dỗ cháu.”
Mộ An An ngơ ngác: “Thắt gia, thực ra cháu….”
“Ngoan nào, đừng nói.” Thất gia nói xong, quay sang chỗ khác.
Hạ cửa số xuống, một làn gió mát thổi vào.
Gió thồi vù vù, nhưng mái tóc của người đàn ông lại không bị rối.
Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn đăm chiêu ra ngoải, Mộ An An chỉ nhìn được góc nghiêng của anh.
Trong lòng Mộ An An rất bối rối.
Cồ rất muốn củng cố bản thân, ngoài nỗ lực ra thì không còn cách nào khác.
Ở trường, Mộ An An luôn đứng nhất.
Cho dù là học lý thuyết hay thực hành, cô đều đứng nhất.
Dù lúc đó, vì là đại tiểu thư của nhà họ Giang nên Giang cầm liên tục tung tin đồn
rang cô là cô gái xâu xí, sao chép thành tích của Giang cầm.
Nhưng khi đó, Mộ An An rất kiêu ngạo và cảm thấy mình vô cùng xuất sắc.
Những ngày thực tập khiến Mộ An An ý thức được mình còn quá tệ.
Khoa cấp cửu là tuyến đầu của cá bệnh viện, mặc dù được bác sĩ Quách Ái Hoa dẫn dắt nhưng nhiều lúc cô cần có thể hiểu ngay và bắt đầu.
Mộ An An được xem là bắt đầu bước vào xã hội và bắt đầu hiểu rõ chuyên ngành mình học.
Ở trường thành tích tốt là chưa đủ, cô nhất định phải nỗ lực hon mó’i có thể ưu tú, mới có thể…
Mộ An An im lặng nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lúc này, người đàn ông bỗng dưng quay đầu nhìn Mộ An An.
Mộ An An ngơ ngác, vô thức nhìn đi nơi khác.
Tỏng Chính Ngự ấn cửa sổ lên, ôm lấy eo Mộ An An và đưa cô lên đùi anh.
Mộ An An căng thẳng nhìn về trước vì không biết nên nhìn đi đâu.
Thất gia giữ mặt Mộ An An quay lại nhìn mình: “Nhóc con, ta nói đạo lý với cháu trước. Cháu nghe rõ đây, có gì không hài lòng hay muốn phản bác thi phải đợi ta nói xong, được không?”
Mộ An An ngoan ngoân gật đầu.
Cồ chưa từng thấy Thất gia như vậy.
Lúc trước đùa giỡn khiến Thất gia giận, anh sẽ dạy dỗ và trách phạt.
Chưa từng có chuyện nói nâng nhỏ nhẹ, ôm lấy cỏ và dỗ dành như vậy.
Công chúa nhỏ được nuôi dưỡng và được theo đuổi thật khác hẳn.
Mộ An An đang suy nghĩ lung tung, Tông Chính Ngự nói: ‘Ta và Tỏng Chính Thừa Duẫn biết rõ giờ học của cháu. Nghỉ trưa, sau đó làm ba tiếng, đúng không?”
Mộ An An gật đầu.
“Cháu ỏ’ khoa cấp cứu nhiều ngày như vậy cũng nên biết rõ khoa cấp cửu bận như thế nào. Làm việc ở khoa cấp cứu cũng đủ khiến cháu mệt lả rồi. Học liền một mạch như vậy, tự cho mình là người sắt à?”
“Cháu đâu có ốm…”
“Ngực bé đi rồi.”
“Thất gia!” Mộ An An mở to mắt, cúi đầu nhìn ngực mình rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Mặt Mộ An An đỏ ừng lên, nghĩ đến cái tay người đó tối qua khồng an phận gì cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!