Mộ An An càng nói càng nhỏ tiếng.
Tông Chính Ngự ôm đứa trẻ vào lòng.
Nhưng khi nghe được câu sau của cô, anh hơi ngơ ngác một chút.
Tông Chính Ngự xoa đầu cô: “Đúng, phải theo đuổi đàng hoàng. Bạn nhỏ, ấm ức rồi.”
Mộ An An ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tông Chính Ngự ngồi bên cạnh cô: “Bây giờ ăn gì trước nhé?”
Mộ An An lén nhìn anh, không đáp lại mà hỏi một câu: “Sao chú lại đột nhiên chạy đến đây?”
“Có việc nên đi qua, tiện đưa cháu đi ăn tối.” Tông Chính Ngự trả lời.
Trải qua chuyện đám người hâm mộ của Leo và cụ già đó, đã quá nửa tiếng giờ àn tối.
Mộ An An nhìn rồi ngập ngừng: “Tiêu rồi, cháu còn chưa tim giáo sư Trịnh Thừa.”
Vì Tông Chính Thừa Duẫn vẫn luôn dùng tên Trịnh Thừa, nên Mộ An An mới gọi như vậy.
Cô đứng dậy: “Cháu không ăn với chú nữa. Cháu phải tìm giáo sư Trịnh Thừa, đã nói là giờ nghỉ tối đi tỉm anh ấy mà giờ đã trễ rồi. Cháu phải đi đây. Tạm biệt, Thất gia.”
Mộ An An nói xong liền chạy nhanh về phía ngoài hành lang.
Tông Chính Ngự đứng sau, bất lực mim cười và đi theo sau Mộ An An.
Khi Mộ An An ra khỏi khoa cấp cứu, liền quẹo phải đi đến đại sảnh tìm Tông Chính Thừa Duẫn.
Kết quả vừa quay người lại bị người ỏm lấy eo, bị ôm xoay người lại.
Đối diện với con đường bên ngoài bệnh viện.
Cô bị đưa ra ngoài.
“Thất gia, chú làm gỉ vậy..”
“Đi ăn.”
“Cháu nói rồi, cháu phải tìm giáo sư Trịnh Thừa. Bên đó sắp xếp xong cả rồi, giờ nghỉ tối phải qua tìm anh ấy.”
“Sau này cháu phải nghỉ ngơi đàng hoàng vào giờ nghỉ tối.” Tông Chính Ngự ôm chặt
Mộ An An vào lòng.
Anh nói: “Ta nói với Tông Chính Thừa Duẩn rồi, sau này giờ nghỉ cháu không cần tìm anh ta, tan ca hẳn đi.”
Mộ An An kinh ngạc: “Chú nói khi nào?”
“Vừa nãy.”
Tồng Chính Ngự đưa Mộ An An ra ngoài.
Xe đã ờ ngoài đợi sẵn.
La Sâm vừa thấy Tông Chính Ngự đưa Mộ An An ra liền xuống xe mờ cửa cho hai người.
Tông Chính Ngự đẩy Mộ An An vào.
Mộ An An quay đầu, rõ là có chuyện muốn nói nhưng khi thấy Thất gia và chiếc xe thì đành bỏ cuộc và ngồi vào xe.
Đợi đến khi Thất gia lên xe, La Sâm mới nổ máy và xe dần dần lăn bánh.
Mộ An An nhìn người đàn ông bên cạnh nghiêm nghị nói: ‘Thất gia, cháu theo giáo sư Trịnh Thừa học tập là vì có thể học được rất nhiều thứ từ anh ấy. Thành tích nghiên cứu trong giới y học của anh ấy đến ông ngoại cháu cũng không so được.”
Nói đến Tông Chính Thừa Duẫn, Mộ An An chỉ biết người này là Ngũ gia của Thái Tử Đoàn.
Nhưng nói đến Trịnh Thừa, lúc 10 tuổi Mộ An An đã biết vi thường nghe ỏng ngoại và mẹ
nhắc đến.
18 tuổi theo chân ngưò’i thầy của mình để tạo ra những bước đột phá mới trong nghiên cứu tế bào con người và trở nên nổi tiếng.
22 tuổi có thể nói là một nảm huy hoàng đối với Trịnh Thừa, anh đã gặt hái được nhiều thành công.
Mộ An An nói: “Cháu rất trân trọng cơ hội
này.”
Tông Chính Ngự cau mày nhìn cô.
Mộ An An nghiêm túc: “Cháu không thể vì hai người là anh em mà đi cửa sau để học tập. Tài liệu muốn thì xem, không thì trì hoãn cả ngày. Giờ nghỉ muốn thì đi, không thì thôi. Mộ An An cháu không chấp nhận được thái độ như vậy.”
Cô vẫn luôn giữ thái độ học tập rất nghiêm túc và chăm chỉ.
Tông Chính Ngự vẫn không nói gì, nhưng sắc mặt vẫn khó chịu.
Mộ An An nói: “Vậy nên sau này chú có thể đừng thay cháu quyết định được không?”
“Ý cháu là bảo ta mặc kệ cháu à?” Tông Chính Ngự lạnh lùng nói.
Mộ An An cảm thấy hơi khác so với những gì cô muốn thể hiện.
Nhưng có vẻ như vậy sẽ có lý hơn.
Cô nói: MCÓ thể coi là việc học và công việc của cháu, cháu muốn tự mình làm chủ.
Cháu không muốn có bất cử thái độ không nghiêm túc nào, khiến cháu tụt lùi và lãng phí một cơ hội tốt như vậy.”
‘Vậy nên là ta trì hoãn cháu?” Người đàn ông nhìn chằm chằm Mộ An An.
“Cháu…Cháu không phải có ý này. Ý cháu
là chú đừng tước đi thời gian học hành của cháu….không phải, cháu…”
Mộ An An cảm thấy hơi rối nên chọn cách im lặng.
Cô lấy một lon coca lạnh bên hộc tù xe, mở ra và định uống thì người đàn ông lấy đi.
Khuôn mặt của anh rất khó chịu.
“Sao chú không cho cháu uống?” Mộ An An thốt lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!