Mộ An An giải thích: “Đám người hâm mộ đó lo lắng cho thần tượng của mình, chặn
đường bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.
“Tôi không nói cái này. Tỏi đang hỏi cô đang yên đang lành sao lại xung đột với người ta làm gì? Cô phải nhớ kĩ cô là một bác sĩ. Cô không phải người cứ hở chút là gây lộn, xung đột với người khác…” Bác sĩ Quách Ái Hoa nói.
Mộ An An không nói gì.
Bác sĩ Quách ngập ngừng và đổi giọng điệu: “Ý tôi là cô phải hiểu rõ bây giờ quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân rất càng thẳng, có thể giải quyết êm đẹp thì giải quyết.
Đừng xảy ra xung đột với người nhà bệnh nhân, nhất là không phải động thủ. Mặc dù tôi từng nói tính cách cô quá thô bạo, tôi xin lỗi nhưng cô phải hiểu là nếu làm một bác sĩ,
cô nhất định phải khiêm nhường.”
Mộ An An nghe những lời của bác sĩ Quách Ái Hoa nói.
Đợi đến lúc cô ấy nói xong, mới hỏi một câu mà trước giờ Mộ An An rất muốn hỏi và cũng khồng cách nào hiểu được vấn đề đó.
Cô hỏi…
“Lẽ nào gặp cảnh bị bắt nạt, chúng ta chỉ có thể nhịn sao? Vừa nãy tình hình như vậy nếu không ra tay, cụ già đó đã có chuyện rồi. Tồi thật không nghĩ đến ngoại trừ ra tay thì còn cách nào khác.” Mộ An An nhìn chằm chằm bác sĩ Quách Ái Hoa và hỏi.
Nói đạo lý cũng không xong, vì ai cũng có lý cả.
Mặc dù Mộ An An không cách nào tán đồng hành vi của Lạp Tử.
Nhưng thay vị trí vào đó mà suy nghĩ thì nếu là bản thân trong tình huống không biết làm gì cả, người quan trọng nhất có chuyện, tất nhiên cũng hy vọng người quan trọng nhất với mình được chữa trị ngay lập tức.
Bác sĩ Quách Ái Hoa đối diện với câu hỏi
này của Mộ An An lại không tỏ ra vẻ vô cùng kinh ngạc hay bất cứ gì khác, chỉ thở dài: “Đây chính là nguyên nhân mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân không cách nào được yên ồn.”
Sinh mạng lớn hơn tất cả.
ở bệnh viện, mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân mỗi năm đều rất căng thẳng.
Bác sĩ Quách Ái Hoa nói: “Là giáo viên dẫn dắt cô, tôi hy vọng cô có thể kiểm soát tính cách của mình. Đừng ngang tàng, có lúc không nhất định phải ra tay mới có thể giải quyết. Có vài chuyện cứ giao cho đội ngũ chuyên nghiệp làm.”
Mộ An An không cách nào đồng ý với những lời của bác sĩ Quách Ái Hoa nói.
Nhưng suy cho cùng, bác sĩ Quách Ái Hoa dày dặn kinh nghiệm hơn nên mới là giáo viên của mình.
Hơn nữa, bác sĩ Quách Ái Hoa cũng rất chân thành dạy cô trên phương diện chuyên ngành và giải quyết vấn đề cá nhân.
Chỉ là Quách Ái Hoa đang dạy theo phương pháp và nhận thức của cô ấy, nhận hay không thì sự tôn trọng là tất nhiên.
Mộ An An nói: “Vâng, bác sĩ Quách. Tôi sẽ chủ ý thêm. Bác sĩ Quách, tôi muốn tối nay ỏ lại làm ca đêm, được không?”
Quách Ái Hoa ngập ngừng: “Tối nay ờ lại ư?”
Mộ An An gật đầu: “Tôi muốn xác nhận lại
tình hình cùa bệnh nhân lúc nãy.”
Khi vừa nghe hai bác sĩ nói đến tình hình của bệnh nhân đó, Mộ An An đã có quyết định.
Cho dù cô về nhà cũng không yên tâm.
Nhất là khi nghe bác sĩ chủ nhiệm nói ‘Nếu sớm chút thì được rồi’, trong lòng Mộ An An có chút khó chịu.
Phàn ứng đầu tiên của cô nếu vừa nãy cô đẩy đám người hâm mộ đó ra sớm thỉ có phải cụ già đó có thể ổn định hơn chút không?
Bác sĩ Quách Ái Hoa nhìn Mộ An An và vỗ vai cô: “Tự cô đi đổi ca là được. Đây là tài liệu cản bản của bệnh nhân.”
Mộ An An cầm lấy: “Cảm ơn bác sĩ Quách.”
Bác sĩ Quách không nói gỉ, quay về văn phòng.
Mộ An An cầm tài liệu bệnh án của cụ già, vô thức đi đến hành lang, nơi bình thường cô hay nghỉ ngơi.
Cô ngồi trên bảng ghế dài và đế tập tài liệu lên đùi.
Cô không mỏ’ ra ngay mà điều chỉnh tâm trạng ổn định một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!