Sau đó kblết nên làm gì, nên nói gì.
Không đúng, cô 17 18 tuồi mà không thích chảng trai nào cả.
8 nàm chỉ có một mình người đàn ông này.
Mộ An An cúi đầu, bật cười.
“Cháu cười gì?” Tông Chính Ngự hòi.
Hoắc Hiển nói khi hẹn hò, cảm xúc của cỏ gái rất quan trọng.
Nếu họ cau mày hoặc không nói gì, thường là không thích cách sắp xếp như vậy.
Vì đang hẹn hò nên đa số cô gái đều không nói ra.
Mộ An An cầm miếng khô bò: “Không gì, chú ăn không?”
Nói xong, liền đưa miếng khô bò vào miệng Tông Chính Ngự.
Anh chưa từng àn vặt.
Từ nhỏ lớn lên ở gia đình Tông Chính, gia
Anh ở bên cạnh ông được giáo dục rất nghiêm khắc, thậm chí còn không được ăn vặt như những người đồng trang lửa vô lo vô nghĩ.
Lớn rồi thì càng không thích những thứ này.
Trong tủ xe có rất nhiều là vì Mộ An An
thích ản.
Nếu Mộ An An đút miếng khô bò này thì Tông Chính Ngự không nghĩ nhiều, anh há miệng ân miếng khô bò, đôi mồi chạm vảo tay Mộ An An.
Mộ An An ngập ngừng.
Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb лhayho.cом
Tông Chính Ngự không có ý định buông ra, anh ngẳng đầu nhìn Mộ An An.
Mộ An An thấy ngón tay nóng rực.
Ôi mẹ ơi…
Người đàn ông này đang quyến rũ tôi!
“ừ, cũng ngon.” Tông Chính Ngự gật đầu.
Mộ An An liếc mắt sang chỗ khác.
Nhìn ra ngoài cửa số, cồ lại gắp miếng thịt
bò khô và cho vảo miệng.
Nhưng ngay khi môi chạm vào ngón tay,
Mộ An An cảm giác nhột nhạt trong lòng.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm ngón tay có chút mẳt mác suy nghĩ.
Mộ An An lắc đầu, vội điều chỉnh lại cảm xúc.
Tông Chính Ngự ngồi bên cạnh nhìn Mộ An An, khóe miệng cong lên, rồi đặt ngón tay lên môi.
10 phút sau, xe đến điểm hẹn.
Hồi sáng, Tông Chính Ngự đã gửi hình nhà hàng cho Mộ An An.