Tông Chính Nghiêm chơi đùa với con dao phẫu thuật trong tay: “Người đản ông đang ngòi sau lưng là Thất gia của nhà Tông Chính, không ai dám khiêu khích cậu ta. Kế đó là người mà cô luôn đố kỵ, là bảo bối của Thất gia. Cô nói xem, huỷ nửa khuôn mặt thì có là gì?”
Tông Chính Nghiêm nói xong, đột nhiên nhìn Tiểu Trân bật cười.
Kế đó, Tông Chính Nghiêm cầm dao phẫu thuật lên.
‘Tiểu Trân ngơ ngác trước những lời nói của Tông Chính Nghiêm.
Sau đó mười mấy giây mới có cảm giác đau đớn, cô hét lên một tiếng.
10 phút sau.
Tiểu Tràn bước ra khỏi phòng giáo vụ.
Tông Chính Ngự không có biểu cảm gì, gương mặt lạnh như băng.
anh.
Nhưng còn chưa đứng dậy thì Tông Chính Ngự đã ghì vai cô xuống.
“‘Ngồi yên. Giải quyết chút việc, quay về mới xử lý cháu.”
vết sưng đỏ trên mặt trái của Mộ An An đã giảm bớt, không còn đau nữa, thậm chí còn cảm thấy mắt thường khó có thể nhìn rõ.
Nhưng khi Thất gia liếc mắt qua, có cảm giác bên má trái hơi đau rát.
Tông Chính Ngự không nói gì.
Anh cởi chiếc áo vest ngoài đưa cho Mộ An An.
Hôm nay không đeo cà vạt, vậy nên cởi đến cúc thử ba là ngưng.
Anh ngẩng đầu nhìn Tông Chính Nghiêm, rồi quay người rời khỏi phòng giáo vụ.
Tông Chính Thừa Duẵn không biết khi nào đã đi bên cạnh Tông ‘Chính Nghiêm, hai tay khoanh trước ngực: “Cậu ta biết chuyện bạn gái cậu rồi sao?”
Tông Chính Nghiêm nhìn Tông Chính Thừa Duẫn, rồi lén nhìn Mộ An An đang ngồi ở sofa.
Sau đó nhìn Tông Chính Thừa ữuẫn và nói: “Anh biết chuyện tối hôm đố ở quán bar rồi sao?”
“Tôi nhớ tôi đã nhắc cậu là đừng tán tỉnh rồi.”
“Lúc đầu, Đường Mật nhắm vào cô ấy thì có kết cục gì, cậu không biết a?”
Anh ta quá rõ, vậy nên cho dù lúc đó Mộ An An đeo mặt nạ cũng khiến anh động lòng.
Lần thứ hai gặp thì nhận không ra cô ấy, nhưng vẫn có cảm giác như lúc đằu.
Tông Chính Nghiêm nhìn Mộ An An, bất giác chỉnh lại cà vạt vả hít một hơi thật sâu rồi đi ra ngoài.
Tông Chính Thừa Duẫn hòi: “Cần tôi giúp cậu thu dọn xác cậu khổng?”
Tông Chính Nghiêm không nói gì, Tông Chính Thừa Duẫn nói thêm: “Thật ngại quá, tôi nghĩ lão Thất sẽ không cho anh cơ hội làm vậy đâu.”
Tông Chính Nghiêm không muốn nói, đưa tay chỉ vào không khí, rời khỏi phòng giáo vụ đì tìm
Tông Chính Ngự.
“An An, rốt cuộc có chuyện gl vậy?” Bác sĩ Quách Ái Hoa đợi một lúc lâu, mới tìm cơ hội hòi Mộ An An.
Vừa nãy, cô định ngăn cản nhưng chủ nhiệm phòng giáo vụ ngán lại.
“Còn nữa, bác sĩ Trịnh Thừa, anh và An An có quan hệ gì?” Bác sĩ Quách Ái Hoa nói.
Lý do Quách Ái Hoa nói vậy là vì Tông Chính Thừa Duẫn dã chỉ định Mộ An An làm học trò của mình trong 40 phút, vì chuyện này mà có rất nhiều rắc rối ở bệnh viện.
Trước đây cô đã nghe không ít, cũng biết được giảo sư Trịnh Thừa 30 tuổi đã đạt được một
tầm cao mà cả đời các nhà nghiên cửu binh thường không thể đạt được.
Vì danh tiếng quá lừng lẫy nên tính cách cũng cổ hơi kỳ quặc.
Nhất là không muốn lãng phí thời gian, mọi người trong ngành ai ai cũng biết điều này.
Bác sĩ Quách Ái Hoa chỉ cảm thấy giáo sư Trịnh Thừa là người đã phát hiện ra tiềm năng của Mộ An An.
Xét cho cùng, vởi tư cách là giáo viên của Mộ An An trong kỳ thực tập, bác sĩ Quách Ái Hoa cũng hiểu rõ điểm mạnh của Mộ An An.
Sau cảnh tượng vừa rồi, Quách Ái Hoa phải suy nghĩ về mối quan hệ này.
“Mối quan hệ của chúng tôi…”
Tông Chính Thừa Duẫn già vờ hồi hộp.
Chỉ fà chưa kịp dứt lời, Mộ An An đang ngồi ở sofa đứng dậy: “Xin ‘lỗi bác sĩ Quách, bây giờ tôi có việc phải làm, tôi đi trước.”
Mộ An An vừa dứt lời, cô không đợi bác sĩ Quách Ái Hoa nói thêm liền xoay người bước ra ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!