Mọi người đều nhìn chằm chằm vào máy tính.
ở hành lâng trong hình, Tiều Trân vô tình đụng phải Mộ An An đang cầm tài liệu vả Mộ An An đã bồ đi mà không nhặt lên.
Trong video, Mộ An An tỏ ra kiêu ngạo và thô lỗ.
Kế tiếp, Tiểu Trân cầm tài liệu chạy đến chỗ Mộ An An và nói rõ lả cần gửi đi gấp, không được chậm trễ.
Sau đó thì không có hình ảnh nào nữa.
Ngay khi kết thúc, có người gõ cừa.
Lần này là một y tả.
Mộ An An nhận ra y tả này, trước
đó cô ném tải lỉệu vào phòng cấp cửu thỉ y tá này nhận được.
Y tá thấy vậy có hơi căng thẳng.
Y tá bước đến gần chủ nhiệm và nói: “Chủ nhiệm tìm tôi phải không?”
Thư ký hỏi thẳng: “Bác sĩ Mộ An An có gửi một tập tài liệu lúc 8 9 giờ sáng cho cô không?”
Y tá nhìn Mộ An An và gật đầu: “Đúng, cô ấy nhờ tôi đưa tài liệu cho Tiểu Trân. Sau đó, Tiểu Trân bận quá nên không có cơ hội.”
Giải thích nhừ vậy hình như đã sáng tỏ mọi chuyện.
Mộ An An không đưa tài liệu, vứt tài liệu ở bán khoa cấp cứu rồi gây ra chuyện này.
Tiểu Trân ngồi toát cả mồ hôi hột, cuối củng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi việc thuận lợi.
“Được rồi, cô về đi.” Chủ nhiệm nói với y tá.
Sau đó, bảo thư ký đưa kỹ thuật viên ra ngoài.
Sau khi ba người này rời đi, đôi vợ chồng là người phấn khích đầu tiên.
Đôi vự chồng nhìn chằm chằm Mộ An An, người phụ nữ nói: “Em gái, có phải vỉ chứng cớ của mỉnh mà mất tiền bồi thường không?”
Người đàn ông vội nói: “Ngân hảng trên điện thoại có phải có thẻ trực tiếp chuyển tiền không?
Tôi có cần đi tỉm con trai tôi không, tôi cũng không hiểu lắm….”
Chủ nhiệm ho hai tiếng, cắt ngang lời nói của đôi vợ chồng.
Chủ nhiệm nhìn Mộ An An: “Bác sĩ Mộ An An, chứng cử rõ ràng. Tôi cần xử lý cô theo quy định của bệnh viện. Cô còn muốn nói gì nữa không?”
Ngay khi lời cùa giám đốc nổi ra, thì Tiểu Trân ở một bên cúi đầu cưởi khúc khích.
Mọi thứ đều diễn ra như cô ta muốn!
Cái gai trong mắt cuối cùng cũng không còn nữa.
Sau khi giải quyết xong cái gai trong mắt này, cô ta sẽ thú nhận
với Tông Chính Nghiêm rằng nói chuyện lâu đã như vậy, bản thâ đã cỏ tình cảnh với anh.
Trong tâm trí của Tiểu Tràn, một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai đã hiện ra.
Chủ nhiệm: “Mộ An An, theo quy định của bệnh viện, tôi sẽ ngay lập tức đình chỉ việc thực tập của cô, và tôi cần cô đưa ra lời xin lỗi tích cực và bằng vãn bản tới bệnh viện và bệnh nhân …”
“Ai dám bắt cô ấy xin lỗi?”
Chủ nhiệm chưa kịp dứt lời, liền có một giọng nói độc đoán từ ngoài cửa vang lên, cửa phòng làm việc thô bạo bị đạp tung một cách thô bạo!
Dường như Mộ An An chỉ nghe thấy tiếng động này một giây liền
đửng dậy ngoái dằu ra cừa xem.
Cô ngạc nhiên vì không ngờ được rẳng anh ấy sẽ đến.
Người đàn ông khí thế mạnh mẽ, từ lúc anh ấy xuất hiện thì mọi người ở hiện trường đều vô thức đứng lên.
Bao gồm cả chủ nhiệm giáo vụ đang ngồi ở ghế.
Chủ nhiệm giáo vụ ngập ngừng vài giây rồi mới phản ứng: “Anh là ai?”
Người đàn ông không trả lời, thậm chí còn không thèm liếc nhln.
Người đàn ông bước đến trước mặt Mộ An An.
“Thất thúc, sao chú lại đến đây?”
Mộ An An chớp mắt mấy lằn mới xác định được đó là Thất gia.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!