Đồng nghiệp xung quanh nhìn về hai người họ.
Tiểu Trân nhìn quanh, tỏ vẻ khó xử và nói: “An An, cô còn giận tôi sao. Tôi đã nói là hôm nay tôi theo bác sĩ Quách đi học rất nhiều thứ. Cô cứ ở đây mãi, nhưng là bạn bè nên muốn giúp cô. Vậy nên, chúng ta cùng ra cãn tin àn đi, tôi nói với cô những gi hôm nay tôi học được.”
Tiểu Trân nói xong, Mộ An An liền kéo cửa sổ lên và rời khỏi bàn làm việc của mình.
Cô không quan tâm đến Tiểu
Trân tí nào.
Nhưng Tiểu Trân lại đi theo sau Mộ An An: “An An, cô đừng giận nữa. Tôi đang chia sẻ kiến thức của minh với cô mà. Tôi nói với bác sĩ Quách là đến tìm cô để chia sẻ, bác sĩ Quách cũng tán thành tôi làm như vậy. Cô đừng bỏ cuộc, tôi sẽ giúp cô má.
Tôi không ngại cực khổ, sau khi theo bác sĩ Quách học hỏi mới qua đây chia sẻ với cô. Sao cô không đé ý tới tôi, cô đừng buồn rầu mãi như thế. Mặc dù tôi theo bác sĩ Quách học tập, nhưng cô vẫn rất giòi mà.
Tôi luôn xem cô là tấm gương, cô nhất định sẽ được thôi. Tôi tin cô sẽ quay về khoa cấp cứu. Kỹ thuật ở khoa cấp cứu phải cứng, không có chuyên môn tốt vả tính nghiêm khắc thì dễ xảy ra __
chuyện. Vậy nên tôi cố ý qua đây chia sè với cô, là muốn cô sau này không xảy ra chuyện.”
Tiểu Trân không ngừng đi theo Mộ An An đến đại sảnh.
Từng lời cô ta nói đều khiến Mộ An An vô cùng khó chịu.
Mộ An An rất ghét những người lảm nhảm bên tai cô.
Sau khi quen biết Tiều Cửu, cô sẵn sàng lắng nghe Tiểu Cửu lảm nhảm bên tai mình.
Nhưng Tiểu Trân thì… thật phiền!
Trong khi Tiểu Trân còn đang nói thì Mộ An An không chịu nổi nữa, cô quay qua siết chặt cổ tay Tiểu Trân và ép vào một góc.
Tiểu Trân kinh ngạc: “An An, cô